Diệp Thần Phi lại bất ngờ, hắn vốn tưởng với tính cách của Diệp Cầm Dao, thì cô bé phải là người không thể đi nhất.
“Tại sao?”
“Vì Hồng Trần Khúc”.
Diệp Cầm Dao nói: “Trong gương Hồng Trần, cháu đã trải nghiệm rất nhiều”.
“Nhưng trải nghiệm đó trông có vẻ chân thực đến mức nào thì cuối cùng cũng chỉ là hư ảo”.
“Muốn hoàn thiện Hồng Trần Khúc, cháu phải ở trong thế giới hiện thực mới có thể làm được”.
Diệp Thần Phi hiểu ra, Diệp Cầm Dao đã đi trên con đường thuộc về riêng mình.
Hồng Trần Khúc là con đường của cô bé.
“Được”.
Diệp Thần Phi không có lý do từ chối, sau đó, hắn lại nhìn sang Diệp Khiêm.
“Còn cháu thì sao?”
Diệp Khiêm suy nghĩ, lên tiếng nói: “Cháu muốn ở lại thành Vân Tiêu”.
Mấy người khác lập tức dồn sang ánh mắt kỳ dị.
Ở lại thành Vân Tiêu, thực sự rất khó tiến bộ.
“Cháu không bỏ được mấy người Tiểu Doãn”, Diệp Khiêm giải thích.
Tiểu Doãn chính là cô bé mà hắn đã từng cứu, người nhà của cô bé đều bị Lý Sênh Ca tàn nhẫn giết chết.
“Có lẽ trước đây họ nói rất đúng, cháu là một viện trưởng”.
Diệp Khiêm cười nói: “Cho nên cháu quyết định ở thành Vân Tiêu, xây dựng một thư viện, để những đứa trẻ mong ước tu luyện đều có thể được có cơ hội như vậy”.
“Viện trưởng thì viện trưởng vậy, cháu chấp nhận cái tên này”.
Diệp Khiêm nói vô cùng thẳng thắn, thoải mái.
Cậu bé cũng tìm được con đường của mình.
“Được”, Diệp Thần Phi khẽ gật đầu.
Diệp Long cười vỗ vai cậu bé: “Yên tâm làm đi, ta luôn ủng hộ cháu”.
“Chúng ta cũng ủng hộ huynh, không cần quan tâm người khác nghĩ thế nào”, Diệp Hoàng cũng nói.
Diệp Khiêm nhìn bọn họ, gật đầu mạnh.
Bốn người đều đã có dự định của mình, chỉ còn lại Diệp Hiểu Hiểu.
Diệp Thần Phi nhìn sang cô bé.
“Đại bá, cháu cũng muốn”.
“Không, cháu không muốn”.
Còn không đợi cô bé lên tiếng, Diệp Tần Phi trực tiếp phủ định nói: “Ta định đi ra bên ngoài du ngoạn, cháu theo bên cạnh ta đi, đừng đi đâu hết”.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức ngẩn người, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ ấm ức.
“Tại sao?”