Mục lục
Độc Tôn Thiên Hạ - Diệp Thần Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi chính là Diệp Hiểu Hiểu, Diệp muội muội phải không, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”, Hoa Nhung cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.  

 

Tuy nói theo quy tắc, mười sáu tuổi trở xuống đều được tham gia, nhưng hầu như tất cả người xuất chiến đều mười sáu tuổi.  

 

Dù sao ở độ tuổi này, kém một tuổi, thực lực và kinh nghiệm sẽ chênh lệch rất nhiều.  

 

“Ta mười ba mười bốn tuổi rồi!”, Diệp Hiểu Hiểu nói.  

 

Trong phòng lập tức vang lên mấy tiếng thở dài.  

 

Nhỏ như vậy, tham gia đại hội Thần Ban, chẳng phải là tìm cái chết ư?  

 

Cuộc thi đấu này, thưc lực của đoàn đội cũng vô cùng quan trọng.  

 

Người xuất chiến kỳ này như bọn họ chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn.  

 

Thiệu Đạt nhún vai, nói: “Ta nói mà, cô bé này dựa vào quan hệ để vào đây!”  

 

“Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta đã mất đi một pháp sư thiên mệnh bậc ba, lại đến một phế vật trông rất ngốc nghếch, đại hội Thần Ban lần này, Vạn Bảo Các chúng ta cứ chờ mà mất mặt đi”.  

 

Thiệu Đạt nói mãi, lại phát hiện sắc mặt người xung quanh đều trở nên cực kỳ quái dị.  

 

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt sang chỗ mình.  

 

Ồ không, là bên cạnh hắn.  

 

Thiệu Đạt cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định lên tiếng hỏi, bỗng nhiên, một làn hơi thở nhẹ truyền đến bên tai.  

 

Trong phút chốc, đồng tử của hắn co lại, sởn tóc gáy!  

 

Quay đầu qua một cách khó khăn, chỉ thấy một đôi mắt băng lạnh mang theo vẻ tức giận, lạnh nhạt nhìn chằm chằm hắn.  

 

Một mũi dao sắc lạnh kề bên cổ họng hắn.  

 

“Vừa nãy”  

 

“Ngươi nói ai là phế vật?”  

 

 

 

Con dao găm băng lạnh kề trên cổ của Thiệu Đạt.  

 

Cảm giác càng lúc càng đau nhức khiến toàn thân hắn ớn lạnh.  

 

Giọt máu đỏ rực chầm chậm chảy xuống thuận theo cổ hắn.  

 

Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, không ai nhìn thấy cô bé chỉ mười hai mười ba tuổi này rốt cuộc đến bên cạnh Thiệu Đạt như thế nào.  

 

Cũng không ai có thể nghĩ được cô bé lại ra tay quyết đoán như vậy, trơ mắt nhìn cổ của Thiệu Đạt bị rạch một vết máu ngắn.  

 

Thiệu Đạt không dám nhúc nhích, nhìn sang Hoa Nhung bên cạnh với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.  

 

“Diệp muội muội, đủ rồi”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK