Sau khi trồng xong toàn bộ hạt giống cây Vỡ Lòng, Diệp Thần Phi liền đưa đám người Diệp Hiểu Hiểu cùng rời khỏi tiểu thế giới.
Bên ngoài, lão Thiên Cơ đã biến mất, chỉ có Vũ Hồng đưa theo mấy con gấu đợi ở đây.
Thấy Diệp Thần Phi đi ra, Vũ Hồng vội vàng tiến lên, khom lưng bái.
“Tiền bối, ngài thực sự định trồng hơn vạn cây Vỡ Lòng ở thế giới này ư?”
Trong mắt Vũ Hồng tràn đầy vẻ không dám tin, vừa nãy khi thầy nói với hắn ta, hắn ta cũng cho rằng đầu óc của thầy mình điên rồi.
“Sao thế? Còn có cây Vỡ Lòng khác à?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Nếu có, thì lại có thể trồng thêm một ít.
“Ấy không không không, không có, chỉ còn lại một cây ở tiểu thế giới thôi”, Vũ Hồng vội xua tay.
Diệp Thần Phi thất vọng ồ một tiếng.
“Ta nói có phải các ngươi không biết trồng cây không, rõ ràng dinh dưỡng không tốt, nếu chất lượng tốt một chút, không chừng có thể hóa thành mười vạn hạt giống đấy”.
Diệp Thần Phi bất mãn càm ràm.
Còn Vũ Hồng nghe mà ngây ngốc, đôi mắt mọc sao.
Vị tiền bối này thật tài giỏi.
Đó là cây Vỡ Lòng đấy, hình thái cuối cùng của nó có thể thai nghén thế giới đó!
Ngài mở miệng thì là mười vạn tám vạn.
Nhưng hắn ta lại nghĩ, nếu những kẻ ăn trộm bản nguyên thế giới nhìn thấy bỗng nhiên có một vạn cây Vỡ Lòng xuất hiện ở chủ thế giới, vẻ mặt chắc chắn rất đặc sắc.
“Này, ngây ra đó cái gì hả?”
Trong lúc Vũ Hồng cho trí tưởng tượng bay xa, Diệp Thần Phi gọi hắn ta.
“Ồ ồ, tiền bối có gì dặn dò, Vũ Hồng nhất định làm hết sức!”, Vũ Hồng thu lại nụ cười ngây ngô khó hiểu, lớn tiếng nói.
“Chắc ngươi là đệ tử duy nhất của Thiên Cơ Cốc phải không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Vũ Hồng gật đầu nói: “Đúng thế, Thiên Cơ Cốc các đời chỉ truyền cho một người, sau khi làm thầy của tôi, thì tôi là Lão Thiên Cơ của đời này”.
Diệp Thần Phi gật đầu, mỗi một truyền thừa đều có cách thức của riêng mình, hắn không tiện đánh giá gì.
Hạt giống cây Vỡ Lòng sinh trưởng cần khoảng năm năm.
Khoảng thời gian này, hắn phải suy nghĩ xem mình phải làm gì.
Một lát sau, Diệp Thần Phi lên tiếng hỏi: “Hình như ngươi không tôn trọng hoàng đế Vĩnh Đông cho lắm”.
Lúc đó, khi Diệp Thần Phi đánh tan đại trận, hoàng đế Vĩnh Đông thoi thóp hơi thở.
Vị Cửu hoàng tử này lại lạnh lùng như người qua đường.