“Đường ca, chúng ta không thể phụ lòng hy vọng của lão nhân gia đâu”.
“Chúng ta sẽ gặp lại!”
Diệp Hoàng chắp tay nói.
Diệp Long cũng ôm quyền, nhẫn trữ vật trong tay lặng lẽ thu hồi vào không gian lòng bàn tay.
Sau đó, hai người quay đầu ngựa.
Hai nhóm người ngựa, một hướng đông, một hướng tây, vội vã rời đi.
Trong chốc lát, bọn họ ra khỏi cửa thành.
Trong đội ngũ của Diệp Hoàng, một thiếu niên đen nhẻm liếc mắt nhìn xa xa về phía thành Vân Tiêu.
“Mễ Phong, theo sát”, Giang Phỉ lớn tiếng nói.
“Ồ ồ, được”.
Mễ Phong vội vàng quay đầu, đuổi theo đội ngũ.
Sau trận đánh thành Vân Tiêu, hắn ta không cho Văn thúc đi tìm gia chủ của nhà họ Diệp, mà lựa chọn gia nhập Thiên Loan Điện.
Hắn ta phải dựa vào nỗ lực của bản thân, cùng với bóng hình trong lòng kia sóng vai đứng cùng một chiến tuyến.
Cùng lúc đó, cửa nam thành Vân Tiêu.
Một nhóm thanh niên mặc áo xanh bước ra.
Trong số bọn họ, một thân ảnh thoát tục, mặc chiếc áo lụa màu xanh nhạt, cô bé đứng phía sau đám người, người như có chút không ăn khớp với người xung quanh.
Chính là Diệp Cầm Dao.
“Cầm Dao, cô đừng để ý tới cái tên Quan Mục kia, ở trong thư viện có rất nhiều người dễ nói chuyện”, bên cạnh có một thiếu nữ nhích tới gần cô bé.
“Không sao”.
Diệp Cầm Dao nhẹ nhàng cười: “Ta chỉ là chưa từng rời khỏi nhà xa như vậy”.
“Giống nhau rồi”.
Thiếu nữ cười nói: “Người của thư viện phần lớn đều đến từ những địa phương xa xôi”.
“Quê hương ta ở một nơi rất rất xa phía nam, nơi đó…”
Thiếu nữ nói rất nhiều, cũng rất thú vị, dần dần xua tan ưu sầu xa quê trong lòng Diệp Cầm Dao.
Sau hồi lâu, Diệp Cầm Dao cười hỏi: “Cô tên gì?”
“Ta hả?”
Thiếu nữ cười hì hì: “Ta tên Nhan Hi, yên tâm đi, đến thư viện rồi ta nhất định sẽ bảo vệ cô”.
Cửa bắc thành Vân Tiêu.
Một chiếc xe lừa bình thường chậm rãi đi ra từ bên trong thành.
Một người đàn ông thoạt nhìn tuổi tác không lớn, bình thường không có gì lạ thong thả đánh xe lừa.
Phía sau xe lừa đang kéo thùng xe cũ nát không có nóc, bên trong đổ đẩy rơm rạ khô.