Hơn nữa ông ta biết rõ, Diệp Hiểu Hiểu là đứa nhỏ trong nhà đại tu phương nam kia!
Sao có thể là một người bình thường được?
Thứ hạng đã được xác định xong.
Sau đó chính là nghi lễ cuối cùng và cũng là quan trọng nhất trong đại hội Thần Ban, lễ cúng bái.
Thạch Hào Kiệt đích thân bước lên lôi đài, xây dựng một bàn tế đàn thật lớn.
Vô số tế phẩm được lựa chọn và sàng lọc tỉ mỉ được bày đầy trên bàn.
Sau đó, ông ta bắt đầu cúng bái đại thiên thần, muốn gọi ý chí của người lên!
Thần thức của Diệp Thần Phi vẫn đặt trên bầu trời.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy thất vọng là, sau lưng hư không, ngoài sự tồn tại của Độ Kiếp kỳ đã đến từ sớm, thì chẳng còn một sinh linh hay ý thức nào khác được gọi tới.
Hay, đại thiên thần chỉ là một câu chuyện được vẽ ra?
“Thiên thần giáng trần!”
Khi Thạch Hào Kiệt mở tay ra, ngửa mặt lên trời rống to.
Thì bầu trời cao bỗng nhiên có sự thay đổi bất ngờ.
Hiện lên một gương mặt thật lớn, cùng với sự uy nghiêm dần dần xuất hiện trên bầu trời.
Đó là mặt của một con gấu.
Vô số đám mây hóa thành bộ lông dài của nó, như sóng cuồn cuộn trên bầu trời.
Ánh mắt nó hết sức hờ hững, nhìn xuống chúng sinh.
“Ra mắt đại thiên thần!”
Thạch Hào Kiệt quỳ xuống trước, giữa sân đấu, trong đó có tất cả mọi người ở nơi khác của cửa khẩu Bình Dương cũng thành kính quỳ lạy.
“Vù…”
Đại thiên thần hít thở, hai làn sương trắng từ mũi nó phun ra.
Sương trắng nhanh chóng lan tràn, che phủ cả cửa khẩu Bình Dương, từ từ đánh xuống.
Diệp Thần Phi bắt lấy chút sương trắng, đầu ngón tay khẽ xoa nhẹ.
Chỉ là nguyên dịch linh khí được pha loãng hơn một ngàn lần mà thôi.
Nhưng dù vậy, thì với tu sĩ bình thường mà nói đã là tạo hóa rất lớn rồi!
Bọn họ cảm nhận được linh khí dày đặc, cảm động đến rơi nước mắt, đầu đang cúi lại cúi xuống thật thấp.
“Ầm ầm!”
Bỗng nhiên, một cái tay gấu lớn màu đen từ trên trời giáng xuống, lòng bàn tay nặng nề đặt trên lôi đài, chiếm lấy hơn nửa diện tích của lôi đài.
Tay gấu chậm rãi mở ra,
Mười chiếc bình nhỏ trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay.