Nghĩ vậy, thanh niên cất bước chân, đi theo về phía trước.
Nếu người của cửa khẩu Bình Dương có ở đây thì có thể nhận ra người trung niên đó chính là quan chủ Thạch Hào Kiệt.
Còn thanh niên theo phía sau ông ta là Thạch Trọng đã trưởng thành.
Cung điện hàng đầu của hoàng thành Vĩnh Đông.
Tân Hoàng đăng cơ đã năm năm, nơi này đã có sự thay đổi không nhỏ.
Tất cả đại thần chính vụ đều được thay mới một loạt, đây là truyền thống của Vĩnh Đông.
Nhưng đối với nơi ở bên ngoài Hoàng Thành mà nói, cũng chỉ là thay một hoàng đế mới thôi, chính sách đại thể không thay đổi gì.
Thậm chí có những thành chủ đã trải qua mấy đời hoàng đế.
Quan chủ Thạch Hào Kiệt của cửa khẩu Bình Dương cũng vậy,
Nếu không phải có chuyện gấp, cho dù hoàng thành Vĩnh Đông đánh lật trời, ông ta cũng sẽ không rời khỏi cửa khẩu Bình Dương.
Nhưng lần này, ông ta đã chọn chủ động đến.
Bởi vì đại hội thần ban của năm năm trước khiến tín ngưỡng của ông ta hoàn toàn sụp đổ.
Ông ta phải đến nói cho rõ chuyện này!
Trên đại điện, Thạch Hào Kiệt đứng thẳng, nhìn tân hoàng ngồi bên trên, ánh mắt kiên định.
“Ngô Hoàng, ta cần một lời giải thích!”
Tân hoàng lười biếng ngồi, day chân mày, nhìn tấu chương trước mặt, nói: “Thạch quan chủ, đại hội thần ban cửa khẩu Bình Dương hai năm trước, ông là quan chủ lại không tham dự”.
“Ta còn tham dự thế nào!”
Thạch Hào Kiệt tức giận nói: “Đại thiên thần mà ta kính ngưỡng từ nhỏ lại biến thành một con gấu đáng thương”.
“Hỗn xược!”
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, thị vệ cung điện xung quanh đều tiến lên.
Khí thế mạnh mẽ lập tức nhằm vào Thạch Hào Kiệt ở giữa, kể cả ông ta là tu sĩ hợp thể kỳ, cũng không chịu nổi uy áp của họ.
Cơ thể thẳng dần dần bị ép khom xuống.
Tân hoàng giơ tay, thị vệ lùi lại một bước, áp lực bao trùm trên đỉnh đầu Thạch Hào Kiệt lập tức tan biến.
Nhưng bọn họ vẫn nhìn chằm chằm Thạch Hào Kiệt, nếu ông ta còn có lời đại nghịch bất đạo gì, sẽ ra tay áp chế lập tức.
Trong cung điện, không ai dám bất kính với hoàng đế Vĩnh Đông!
Tân hoàng nhìn Thạch Hào Kiệt, khẽ thở dài: “Vĩnh Đông có quy tắc của Vĩnh Đông”.
“Bất luận ông nghe thấy gì, hoặc là nhìn thấy gì, chủ trì đại hội thần ban ba năm một lần là chức trách của ông”.
“Chỉ lệnh của hoàng thành, không còn nghi ngờ gì!”
“Niệm tình ông trấn thủ cửa khẩu đã lâu, góp công góp sức, lần này, bổn hoàng có thể coi như ngươi chưa từng đến”.
Thạch Hào Kiệt nắm chặt nắm đấm, cảm nhận khí thế xung quanh vượt xa ông ta, cuối cùng, thở dài một tiếng.