Lúc đi ngang qua đỉnh núi cao Thanh Cổ, chẳng những bọn họ quét sạch tất cả yêu thú lục phẩm trở nên, mà còn quét sạch tất cả linh quả và linh thảo lục phẩm.
Tương tự thánh dược quả Mệnh Nguyên Đạo, còn có cả một đống lớn.
Bởi vì Diệp Thần Phi cảm giác từ lúc bắt đầu đến giờ, phàm là có chuyện liền đi nhổ lông dê.
Đào tạo gia tộc cũng vậy.
Nhổ một cọng thì luôn cảm thấy không tốt lắm.
Cho nên, hắn chuẩn bị nhân dịp đi du lịch, bắt nhiều thánh dược, thánh thú gì đó hơn, sau đó quay về nuôi trong hồ kính vườn hoa.
Cũng xem như chăm sóc thiên đạo.
Hơn nữa nếu sau này thèm ăn, muốn ăn cũng tiện.
Nhìn dáng vẻ sao cũng được của Diệp Thần Phi, tay Giản Tinh Tuyền run run, cẩn thận nhận quả Mệnh Nguyên Đạo kia.
Nguyện vọng của tiền bối, dĩ nhiên không thể làm trái rồi.
“Được rồi, ngươi không cần chạy qua chỗ ta đâu, đi chủ trì đại hội đi”, Diệp Thần Phi bắt đầu đuổi người.
“Ngài không đi sao, ta đã sắp xếp cho ngài vị trí cao nhất rồi”, Giản Tinh Tuyền nói.
Diệp Thần Phi suy nghĩ một chút: “Chờ đến quyết chiến cuối cùng thì ta đi”.
Hắn biết, với thực lực bây giờ của Diệp Hiểu Hiểu, nhất định có thể đi đến cuối cùng.
Giản Tinh Tuyền nghe lệnh, lui ra khỏi phòng.
Một lát sau, ông ta xuất hiện trên bầu trời đấu trường lớn, hạ xuống khán đài cao nhất của đấu trường.
“Giản các chủ”.
Mấy người khác vội vàng chào hỏi nhiệt tình cung kính.
Dù sao cũng là các chủ của Vạn Bảo các, tu vi Hóa Thần hậu kỳ, trong cửa khẩu Bình Dương chính là tồn tại số một số hai.
Giản Tinh Tuyền mặt không biểu cảm liền gật đầu, sau đó đi lên chỗ ngồi cao nhất, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông râu quai nón.
“Lão giản, ngươi đi đâu, ngay cả lễ tế cũng không tới?”, người đàn ông lớn tiếng hỏi.
Gian Tinh Tuyền chắp tay: “Xin lỗi, Thạch quan chủ, vừa rồi ta phải gặp một vị khách quan trọng”.
Hóa ra người đàn ông kia chính là quản lý của cửa khẩu Bình Dương.
Thạch quan chủ nghiêng người nhìn bên cạnh Giản Tinh Tuyền, nơi đó còn một chiếc ghế trống.
Nhìn hướng sắp xếp hình như địa vị còn cao hơn Giản Tinh Tuyền.
“Là tầng lớp cấp cao Vạn Bảo các các ông tới?”, Thạch quan chủ hỏi.
Giản Tinh Tuyền quay đầu, liếc nhìn: “Quan chủ, ta nghĩ ngài không nên quan tâm quá nhiều chuyện của Vạn Bảo các”.
“Xí!”
Trên mặt Thạch quan chủ là vẻ khinh thường, nhưng không hỏi tiếp nữa.
Người càng ngồi ở vị trí cao thì sẽ càng hiểu rõ một điều, đó là rốt cuộc Vạn Bảo các đại diện cho cái gì.
Bỗng nhiên, giữa sân đấu vang lên tiếng hoan hô.
Xung quanh hơn mười lôi đài bên trong đều bắt đầu sôi trào.
Đại hội Thần Ban chính thức bắt đầu!