Diệp Chấn Tông rất biết nói chuyện, nói chuyện thay đổi của con người thành thay đổi của thế giới, khéo léo tránh được vấn đề ngượng ngùng nhất.
Diệp Thần Phi cũng từ từ thả lỏng.
“Cháu là người nhà họ Diệp”.
“Đương nhiên không thể thoái thác với sự phát triển của gia tộc”.
“Hoan nghênh hai thúc quay về, gia tộc có thêm hai vị trưởng lão, nhất định sẽ càng hưng thịnh”, Diệp Thần Phi nói.
Mặc dù có chút ngượng ngùng, hắn không thể nói từ chối để hai vị trưởng lão tiếp tục gánh vác làm trưởng lão.
Cả đời bọn họ đều đã dâng hiến cho gia tộc này.
Nhưng Diệp Chấn Tông liền bật cười.
“Không nổi đâu”.
Ông ta nói.
Diệp Thần Phi khẽ cau mày, có chút không hiểu.
“Bọn ta già rồi”.
Diệp Chấn Tông nói: “Nói thật, sau khi xuất quan, nhìn thấy gia tộc thay đổi lớn như vậy, bọn ta cảm nhận sâu sắc nỗi kinh hoàng, nhưng là sợ hãi”.
“Vì sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Diệp Chấn Tông nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đúng như lời ta vừa nói, thế giới này thay đổi quá nhanh”.
“Suy nghĩ của bọn ta đã không theo kịp sự phát triển của gia tộc”.
“Nếu đã như vậy cần gì bám vào danh hiệu trưởng lão nữa, đưa ra một vài mệnh lệnh không thể giải thích nổi?”
“Nhà này cứ giao cho thế hệ của các cháu lo liệu đi, ta có lòng tin tuyệt đối”.
Diệp Thần Phi ngây ngẩn.
Hắn không ngờ Diệp Chấn Tông có thể lạnh nhạt buông chức vị trưởng lão như vậy.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy nhà họ Diệp phồn vinh như bây giờ.
Cái này cần phải quyết đoán lớn thế nào?
Bọn họ thật sự là những người đặt nền móng cho nhà họ Diệp.
“Nhị thúc, thật ra thì không cần như vậy”.
Diệp Chấn Tông giơ tay lên, ngăn cản Diệp Thần Phi nói tiếp.
“Cháu có thể gọi ta hai tiếng nhị thúc là đủ rồi”.
Trên mặt ông ta tràn đầy nụ cười: “Nếu đại ca trên trời linh thiêng, biết cháu đã có thành tựu này, nhất định vô cùng vui vẻ”.
Diệp Thần Phi yên lặng, loại tình cảm này hắn không có cách nào chấp nhận.
“Ta nghe nói chuyện cha cháu mất dường như có chút ẩn tình?”, Diệp Chấn Tông bỗng nhiên nói.