“Nhưng muội cũng biết, ta trưởng thành trong hoàn cảnh khủng bố và nghiêm khắc đến mức nào”.
“Ác mộng mà muội tạo ra với ta mà nói, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì!”
Diệp Hiểu Hiểu nhìn Sói Nữ cả người đầy sát khí, rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
“Ai bảo là ta chỉ có thể tạo được ác mộng?”
Cô bé nhẹ nhàng vỗ tay thành tiếng.
Một đóa hoa thật lớn bỗng nhiên nở rộ dưới chân Sói Nữ.
Đóa hoa đó trắng noãn cùng với một chút xanh biếc, bao trùm lấy Sói Nữ ở giữa trung tâm đóa hoa.
Mùi hương thơm khát trong lành thấm vào tận ruột gan, nhanh chóng lan tràn khắp đấu trường.
Khóe miệng Diệp Thần Phi khẽ cong lên.
“Hoa hồng màu xanh trắng, hiếm thấy lắm đấy”.
“Rầm rầm rầm!”
Một cánh cửa gỗ cũ nát bị người đứng bên ngoài gõ mạnh.
Bụi bặm trên tường bị sức mạnh đó chấn động, liên tục rơi xuống đất.
Một cô bé trông khoảng ba, bốn tuổi đang trốn trong góc phòng, ôm thật chặt gối đầu hình sói con đã biến dạng.
Mái tóc cô bé rất bẩn, rối bù xù, đôi mắt nho nhỏ đầy hoang mang, có chút sợ hãi không thể thấy rõ.
Cửa phòng vẫn bị người ta đập mạnh, dường như người đó đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Ông đừng như thế nữa có được không, đó là con của chúng ta đấy!”
Bỗng nhiên, giọng một nữ nhân loáng thoáng vang lên bên ngoài.
Đôi mắt cô bé bỗng chốc sáng lên, miệng khẽ nỉ non: “Mẹ”.
“Nó là tai họa! Nó là thứ sao chổi!"
Tiếng người đàn ông tức giận quát lớn.
“Không, hôm nay ta và con bé sẽ rời khỏi nơi này rồi, ông buông tha cho nó đi được không, ta chỉ có một đứa con gái đó thôi!”
Người phụ nữ đó cầu xin, đầy đau thương.
“Không được!”
“Thôn lão đã nói rồi, phải hiến tế nó cho Sơn Thần, nếu không, thôn sẽ liên tục gặp phải xui xẻo!”
Người đàn ông đó không chịu, tiếng đập cửa điên cuồng lại nhanh chóng vang lên.
“Ta không thể để cho ông dẫn con bé đi được, tuyệt đối không được!”
Dường như người phụ nữ đó đã phát điên, ngay sau đó là tiếng đánh nhau dữ dội.
Nhưng ngay sau đó là một tiếng “phập” vang lên, bên ngoài trở nên yên tĩnh.
Cơ thể cô gái nhỏ run lên, bất giác ôm chặt lấy gối đầu hình sói nhỏ.
“Rầm!”