Mục lục
Độc Tôn Thiên Hạ - Diệp Thần Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau đó, Diệp Thần Phi phân chia đặt tháp Khởi Nguyên vào.  

 

“Tác dụng của tháp Khởi Nguyên, còn có cả phương pháp sử dụng đều ở trong, các cháu sau khi quay về thì tự mình làm quen đi”.  

 

“Đúng rồi, còn có cái này”.  

 

Sau đó, Diệp Thần Phi lại lấy ra bốn chiếc nhẫn, cũng bỏ vào không gian trong lòng bàn tay.  

 

“Đây là chút linh thạch, xem như là chi phí đi ra ngoài lần này của các ngươi”.  

 

“Đã xông xáo bên ngoài, trong túi không có chút tiền không được”.  

 

Diệp Thần Phi nói.  

 

Mấy người gật đầu, thu hồi tay mình.  

 

Chỉ còn lại một bàn tay nhỏ lúng túng dừng lại ở trên không.  

 

“A?”, Diệp Hiểu Hiểu mặt đầy nghi ngờ.  

 

Diệp Thần Phi liếc nhìn cô bé: “Cháu đi cùng ta cơ mà, còn sợ không có linh thạch?”  

 

Diệp Hiểu Hiểu nhún vai, trong lòng không ngừng mặc niệm.  

 

Làm quen làm quen  

 

“Được rồi, quay về chuẩn bị chút đi, người nên đi thì đi, người nên ở lại thì ở lại”, Diệp Thần Phi nói.  

 

Đến đây, con đường của năm người đã sáng tỏ toàn bộ.  

 

Đi thư viện Thiên Phủ chỉ có một mình Diệp Cầm Dao.  

 

Hy vọng mấy tên nhóc này có thể đi xa hơn trên con đường của mình.  

 

Trong không gian tối đen.  

 

Bỗng nhiên, một luồng năng lượng mạnh mẽ bộc phát ra.  

 

Ngay sau đó, hai viên minh châu rực rỡ xuyên phá bóng tối.  

 

Chờ ánh sáng tắt dần mới phát hiện, đó lại là một đôi mắt phát sáng.  

 

“Cuối cùng ta đã đột phá rồi!”  

 

“Rào rào!”  

 

Một vòng nến bỗng nhiên được người ta thắp sáng, chiếu khắp không gian.  

 

Nơi này là một căn phòng rộng rãi, bốn phía đều là vách tường đá xanh dầy.  

 

Ở chính giữa phòng có một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi, ông ta mặc chiếc tú bào màu trắng, sau lưng tú bào thêu một chữ “Diệp” màu vàng.   

 

“Ba năm còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta”.  

 

Người trung niên đứng dậy, một lớp bụi trần rơi xuống rào rào.  

 

“Nhà họ Lý, nhà họ Đường, các ngươi không thể xem thường nhà họ Diệp ta nữa!"  

 

Người trung niên mắt lộ tinh quang, tú bào phất lên, cửa lớn đá xanh vừa dày vừa nặng dần dần mở ra.  

 

Sau đó, đi ra ngoài.  

 

Ông ta vừa ra ngoài cửa lớn thì kinh ngạc phát hiện, một người khác ăn mặc giống với ông ta cũng đứng ở đó.  

 

“Nhị ca?”  

 

Ông ta nghi ngờ đi tới.  

 

“Chấn Diệu?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK