Nhìn Nhan Hi rời đi, Giang Lão nặng nề thở dài.
Còn Nhan Đồng đã sững sờ chết lặng.
Sao có thể như thế được?
Sao có thể có một người mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh cô ta?
Sao cô ta có thể cưỡi một con yêu thú đáng sợ như vậy?
Không phải cô ta nên ở một mình trong học viện, khóc lóc thảm thiết sao!
Nhan Đồng cảm thấy không thể chấp nhận được.
Nàng ta quay đầu lại, nhìn con Huyền Sí Hổ khiến bản thân tự hào khi nãy đang nằm trên mặt đất run rẩy, phân và nước tiểu chảy ròng ròng.
Nàng ta cực kỳ không cam tâm, trong lòng bừng bừng lửa giận.
"Không! Ta tuyệt đối không tin!"
Bên ngoài Lăng Vân Tông.
Có hai bóng người nhanh chóng vụt qua rồi bay đến phía trên Lăng Vân Tông.
Hai người đó chính là Hồn Hư Tử và Chấn Huyền.
Bọn họ chạy hết tốc độ suốt hai ngày trời, cuối cùng cũng bay được từ thư viện đến Lăng Vân Tông.
Nhưng khi họ nhìn thấy tình hình bên dưới thì lập tức hít sâu một hơi.
"Có người tấn công Lăng Vân Tông ư!"
Chấn Huyền trợn to mắt, mặt mày chấn động.
Lăng Vân Tông bên dưới, đa số kiến trúc đều sụp đổ, đâu đâu cũng là đống đổ nát.
Càng khủng bố hơn là ngọn núi chính Lăng Văn cũng sụp mất một nửa!
Lúc đi còn nguyên vẹn, mới hai ngày thôi đã biến thành dáng vẻ này rồi.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
Một linh cảm xấu bỗng xuất hiện trong lòng Hồn Hư Tử.
Ông ta cẩn thận tìm tòi thì tìm được một luồng khí tức quen thuộc còn lưu lại trong không khí.
Giống như thủ đoạn mà Diệp Cầm Dao đã thi triển trong vườn Thiên Địa!
Bọn họ quả nhiên vẫn ra tay.
Hơn nữa, xem tình hình bên dưới thì hai bên đều sử dụng thực lực chân chính, dốc hết toàn lực mà đánh. Chưa biết chừng, lão tổ ngủ yên dưới lòng đất cũng ra tay!
"Khốn kiếp!"
Hồn Hư Tử mặt mày âm trầm, cơ thể hóa thành vệt sáng bay thẳng đến đại điện chưởng môn.