Mục lục
Độc Tôn Thiên Hạ - Diệp Thần Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới tình hình đó, thành Vân Tiêu sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt.

“Hợp lý”.

“Thân là ở trong tổ chức, hưởng thụ những tiện lợi mà quy tắc mang lại, nhất định cũng phải bỏ ra chút gì đó”.

Diệp Thần Phi không có ý kiến gì với loại phí bảo vệ này, thật ra thì hắn cũng thích trật tự và quy tắc, như vậy mới có ý nghĩa.

Nếu không thì thật sự sẽ là cá lớn nuốt cá bé tàn khốc, giống như thời đại nguyên thủy.

Hoàn toàn không có dáng vẻ của một nền văn minh gì cả.

Còn về hệ thống tu luyện của thế giới này cũng không khác mấy so với những gì hắn tưởng tượng.

Luyện Khí Hóa Khí mười hai tầng, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp đều có chín tầng.

Độ Kiếp kỳ chính là sức mạnh tột đỉnh của thế giới này.

Nhưng cũng có tin đồn, tồn tại có chút biến thái như vậy tránh được Thiên Kiếp, thực lực trên Độ Kiếp ẩn núp sau lưng thế giới, điều khiển tất cả thế gian.

Đây là tin đồn trong dân gian.

Nhưng Diệp Thần Phi biết đó là sự thật.

Thứ nhất hắn chính là loại biến thái này.

Thứ hai, lần độ kiếp trước, thần thức khổng lồ Bắc Phương Tuyết Nguyên kia rõ ràng cũng vượt qua Độ Kiếp kỳ.

“Một ngày nào đó sẽ gặp phải”.

Diệp Thần Phi cũng không nóng nảy, mục tiêu trước mắt của hắn là phát triển toàn bộ nhà họ Diệp trở thành thế lực đứng đầu đại lục.

Hôm nay lại là ngày họp hội nghị thường lệ của gia tộc.

Diệp Thần Phi và mấy chủ sự gia tộc ngồi trong phòng nghị sự, nghe tình hình tháng này của gia tộc.

“Thú triều ở biên giới phía bắc nghiêm trọng, rất nhiều tài nguyên đất của chúng ta cũng bị đánh vào, nhưng trong tình hình dùng đã hết sức đầu tư nhân lực và vật lực thì đã xoa dịu nhiều rồi”.

“Cửa hàng của chúng ta cũng tạm thời ổn định, có thể bắt đầu cân nhắc mở rộng quy mô”.

“Nhờ đầu tư vào tài nguyên, thanh niên cùng lứa trong gia tộc có rất nhiều người đều lên cấp, thành tựu tháng này của chúng ta gần như ngang bằng ba tháng trước đó!”

Mấy người Diệp Tùy Vân thảo luận đầy hưng phấn, có mười tỷ linh thạch kia của Diệp Thần Phong, tháng này quả thực bọn họ trải qua quá thoải mái.

Nếu dùng bốn chữ để hình dung, thì đó chính là ngày một phát triển.

Mấy người thảo luận xong, Tùy Vân chuyển sổ sách tháng này cho Diệp Thần Phi.

“Đại ca, do chúng ta đầu tư số lượng lớn tài nguyên, tiêu phí tháng này cũng đột phá chân trời luôn rồi, huynh xem chút đi”, ông ta có chút ngượng ngùng nói.

“Không sao, tiền chính là dùng để tiêu”.

Diệp Thần Phi nhận lấy sổ sách, cẩn thận xem một lần.

Nhất thời một luồng lửa giận từ trong lồng ngực bay lên.

Hắn hất tay ném sổ sách lên bàn, nhìn chằm chằm vào Tùy Vân nói: “Tháng trước tiêu một tỷ rưỡi linh thạch?”

Mấy người trong nháy mắt im lặng.

Tùy Vân trán rướm mồ hôi nói: “Đại ca, lần đầu tiên đệ cầm nhiều linh thạch như vậy, cho nên kế hoạch lúc trước xảy ra chút vấn đề”.

“Nhưng huynh yên tâm, về sau đệ nhất định sẽ phân phối cẩn thận, chi tiêu tháng sau nhất định sẽ khống chế trong khoảng một tỷ”.

“Đúng vậy đại ca”, Tùy Hổ cũng bênh vực: “Thật ra thì tháng này chúng ta mua vào quá nhiều tài nguyên, dù đề cao phúc lợi cũng chỉ sử dụng một nửa, về sau nhất định sẽ tốt hơn”.

Hai người khác cũng rối rít gật đầu, bày tỏ rằng chi tiêu sau này nhất định sẽ không lớn đến vậy.

Diệp Thần Phi nhìn biểu hiện của bọn họ, hắn thở dài thật sâu.

Hắn biết mấy người này hiểu lầm rồi.

Hắn đâu có ngại tiêu tốn quá nhiều?

Là ngại tiêu quá ít đó!

Cho mười tỷ linh thạch, vậy mà mới tiêu một tỷ rưỡi.

Diệp Thần Phi nhìn linh thạch hạ phẩm hai mươi số trong ví tiền, riêng số lẻ đã có hơn tám ngàn tỷ.

Cần bao lâu mới có thể tiêu hết số lẻ này?

Thật là một đám ngu ngốc!

Diệp Thần Phi gõ mấy tiếng “Bang bang” xuống bàn.

“Tùy Vân, ta hỏi đệ, đệ cảm thấy mười tỷ linh thạch ta cho đệ kia là kinh phí trong thời gian bao lâu?”

Tùy Vân nháy mắt: “Chẳng lẽ không phải một năm sao?”

“Đương nhiên không phải”.

Diệp Thần Phi vỗ bàn một cái nói: “Mười tỷ ta cho đệ là bảo đệ tiêu hết trong vòng một tháng, vậy mà đệ chỉ tiêu một tỷ rưỡi, làm ăn kiểu gì thế không biết!”

Đối mặt với phẫn nộ của gia chủ, mấy vị chủ sự liền bối rối.

Không nghe lầm chứ?

Đó chỉ là kinh phí một tháng?

Tùy Vân lại càng ngốc hơn, đây là lần đầu tiên ông ta bị chửi bởi vì tiêu tiền quá ít.

“Ách, đại ca, huynh nghiêm túc chứ?”

Diệp Thần Phi đen mặt: “Nhìn bộ dạng ta có giống như đang đùa giỡn không?”

Mấy người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Đại ca của đệ ơi, đây là huynh tiền muôn bạc biển quá mức rồi!

Chỉ có Tùy Vân mặt đầy khổ sở, nhỏ tiếng nói: “Đại đại ca, một tháng tiêu hết nhiều tiền như vậy, thật ra cũng là một chuyện rất khó làm đấy”.

“Sao lại khó làm?”, Diệp Thần Phi nhướng mày.

Tùy Vân nói: “Tài nguyên cung cấp trong tộc có hạn, hiện nay cơ bản đã thuộc về trạng thái bão hòa, thêm nhiều nữa cũng có dùng gì đâu?”

Ông ta cảm thấy vô cùng lúng túng, đánh chết ông ta cũng không dám tin có một ngày mình sẽ vì không tiêu hết tiền mà buồn rầu.

Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Đệ đó, chính là bị bản thân giới hạn nên vẫn chưa nhảy ra khỏi nhà tù tư tưởng ngày trước”.

“Ta hỏi đệ, trong gia tộc cũng chỉ có lứa thanh niên cần tài nguyên sao?”

“Cán sự gia tộc thì sao? Các đệ thì sao? Các trưởng lão thì sao? Đều không cần tu luyện?”

“Tu vi càng cao, tài nguyên cần tu luyện càng nhiều, đừng nói với ta là không tiêu hết mười tỷ”.

“Thậm chí những thầy giáo, các cung phụng kia cũng có thể cung cấp thù lao, cho bọn họ thêm tận tâm tận lực làm việc”.

“Quả thực không ổn, có thể thu hút những thiên tài nhân gian kia mà, bọn họ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tài nguyên”.

“Thật là, tiêu tiền cũng không biết, ta cần đệ quản tài chính làm gì?”

Đối mặt với trách móc của Diệp Thần Phi, Tùy Vân không tự chủ được rụt đầu lại.

Đúng vậy, loại chuyện đó ông ta quả thật không ngờ đến.

Bởi vì từ trước đến nay đều chưa từng làm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK