Mục lục
Độc Tôn Thiên Hạ - Diệp Thần Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngô Hoàng, sau khi nhìn thấy sự thực, có lẽ ta không thể tiếp tục làm quan chủ Bình Dương nữa”.

 

Lần này ông ta đến thực ra là muốn giải nút thắt trong lòng.

 

Nhưng ông ta vẫn hơi đánh giá cao bản thân.

 

Từ xưa đến nay, ở nước Vĩnh Đông, uy nghiêm của hoàng thành là thứ bất khả xâm phạm.

 

Bọn họ chẳng buồn giải thích điều gì.

 

Trên đường đến đây, ông ta đã quyết định từ chức quan chủ.

 

Sau một hồi trầm mặc, tân hoàng chậm rãi nói: “Thạch Hào Kiệt, ông thực sự quyết định vậy ư, bổn hoàng có thể cho ông một cơ hội cuối cùng”.

 

Vẻ mặt Thạch Hào Kiệt đầy mệt mỏi, khom người nói: “Ý ta đã quyết”.

 

“Vậy được”.

 

Tân hoàng ngập ngừng, nói: “Ba ngày sau, quan chủ Bình Dương mới sẽ đến đó nhận chức, ông có thể đi về cùng hắn”.

 

“Nếu đã có dự định của mình, ông có thể tự ra về, tự ông chọn”.

 

Thạch Hào Kiệt lại khom lưng: “Đa tạ Ngô Hoàng”.

 

Đợi đến sau khi Thạch Hào Kiệt rời đi, một thanh niên mặc áo dài xuất hiện phía sau tân hoàng.

 

Chính là Vũ Hồng.

 

“Huynh nhân từ hơn phụ hoàng”, Vũ Hồng nói.

 

Tân hoàng thở dài, day chân mày: “Bây giờ ta mới biết, ở trên vị trí này, có lúc nhân từ lại không tốt”.

 

“Cứ từ từ, huynh sẽ là một đế vương xuất sắc nhất Vĩnh Đông”, Vũ Hồng nói.

 

“Đế Vương?”

 

Tân Hoàng cười ha ha: “Một Đế vương bị người khác kiểm soát sao?”

 

Vũ Hồng trầm mặc.

 

“Đại huynh, có những chuyện, chúng ta không thể tự mình làm chủ”.

 

Tân hoàng không tỏ thái độ gì, cười một tiếng, quay đầu nói: “Dạo này đệ vẫn đang canh lăng ở chỗ đại thần Thiên Tuệ à?”

 

Vũ Hồng lắc đầu: “Từ lúc thầy đi, rất nhiều việc đều đổ lên đầu ta, chỉ canh giữ một năm thì không thể không ra”.

 

“Vậy dạo này đệ thế nào, sắc mặt xấu như vậy”, Tân hoàng nói.

 

Vũ Hồng thở dài, trong đầu hiện lên bóng hình yêu dị tóc màu tím đỏ.

 

“Thế giới này luôn có những chuyện kỳ lạ, khiến người ta tổn thương tinh thần, ban đêm ác mộng liên miên”.

 

“Không sao, tính thời gian, ác mộng cũng sắp kết thúc rồi”.

 

Thạch Hào Kiệt lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, mặc dù sớm đã liệu trước kết cục này, nhưng trong lòng ông ta vẫn khó mà bình lặng.

 

Sau khi về đến quán trọ, ông ta tự nhốt mình, say xưa ngày đêm.

 

Thạch Trọng thấy cha như vậy, cũng không có cách gì.

 

Nhưng con người mà, bất luận thế nào cũng phải sống tiếp.

 

Sau khi ở lại mấy ngày, Thạch Trọng rời khỏi quán trọ, định ra ngoài tìm mối làm ăn.

 

Suy nghĩ một lúc, hắn đến một quán rượu lớn, thông thường những nơi như này tin tức khá nhanh nhạy, có thể tìm được một đường đi tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK