Nhan Đồng ôm cánh tay Lân Bằng, trông nàng ta rất nhỏ nhắn và đáng yêu.
Nhưng lúc này Lân Bằng không hề muốn để ý tới nàng ta.
Hắn ta siết chặt nắm tay, vẻ mặt hơi thẫn thờ, nhát kiếm kia của Diệp Hoàng đã để lại vết kiếm không thể xoá nhoà trong lòng hắn ta.
Lân Bằng nhìn về phía trước.
Có lẽ hôm nay hắn ta sẽ không gặp nàng đâu.
...
Trên quảng trường.
Đã có rất nhiều thế lực có mặt.
Ba tiếng chuông vang lên báo hiệu trận chiến Thiên Mệnh sắp bắt đầu.
“Ơ? Sao họ vẫn chưa đến nhỉ?”
“Ra đây đi nào các bảo bối!”
Diệp Hiểu Hiểu nói.
Lúc này, một vị đạo nhân ngồi bên cạnh cười bảo: “Vị tiểu tiên tử đáng yêu này, đây không phải cuộc thi đấu bình thường như chúng ta đâu”.
“Những người ở đẳng cấp đó không muốn thể hiện gì trước mặt chúng ta”.
“Có thể cho chúng ta chiêm ngưỡng thiên chi kiêu tử chân chính của những thế lực này đã là một ân huệ rồi”.
Một tiếng “tiểu tiên tử” làm Diệp Hiểu Hiểu tươi cười hớn hở.
Nàng xích qua: “Đại thúc, thúc đến từ đâu vậy ạ?”
“Ha ha, ta là trưởng lão của tông môn cấp hai Chưởng Nguyên tông, tông đứng hàng thứ ba dưới Lăng Vân tông”.
“Ồ, lợi hại quá, vậy thúc...”
Hai người bắt đầu trò chuyện huyên thuyên với nhau.
Diệp Thần Phi lắc đầu, hắn vừa dời mắt về phía trước đã nhìn thấy bóng dáng của Diệp Cầm Dao.
Và cũng nhìn thấy các thế lực của năm phương khác, còn có hơi thở không thuộc về thế giới này từ một số người trong số họ.
“Thùng!”
“Thùng!”
Chín tiếng chuông vang lên, một hình ảnh khổng lồ xuất hiện ở trung tâm quảng trường.
Trận chiến Thiên Mệnh chính thức bắt đầu!
Chín tiếng vuông vang lên.
Diệp Cầm Dao mở mắt ra.