“Không cần”, Diệp Thần Phi cắt đứt sự nhiệt tình giả dối của ông ta, thản nhiên nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, ta bận rộn lắm, không có nhiều thời gian vậy đâu”.
Lý Lưu Tô nghẹn lời.
Bàn chuyện làm ăn trên bàn cơm không phải là phép lịch sự và quy tắc ngầm đó giờ hả?
Sao gia chủ Diệp gia này cứ như cái đầu gỗ không biết gì vậy?
“Diệp Thần Phi đúng không?”
Lúc này, cuối cùng Đường Chính cũng lên tiếng, ông ta từ trên cao nhìn xuống Diệp Thần Phi, nói: “Bốn đời gia chủ Diệp gia, ngươi là kẻ ta thấy thú vị nhất”.
Đường Chính vừa lên tiếng đã lôi vai vế ra, mang hết cả ba đời gia chủ trước của Diệp gia vào.
Làm ra vẻ bản thân mình ghê gớm lắm ấy.
“Ta chẳng có ý gì cả".
Diệp Thần Phi nói: “Các ông có chuyện gì thì nói nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của nhau”.
Với hai người trước mặt này, hắn cũng không cần phải khách sáo làm gì.
Sau một thoáng im lặng, Lý Lưu Tô ha hả cười nói: “Nếu đã vậy thì ta đây nói thẳng”.
“Diệp lão đệ, gần đây Diệp gia các ngươi có một số hành động ở biên giới, hình như hơi sôi nổi quá rồi đó?”
Diệp Thần Phi nhíu mày, quả nhiên là vì chuyện này.
“Đúng vậy, rất sôi nổi”, Diệp Thần Phi thoải mái thừa nhận.
Lý Lưu Tô dừng lại một lát, nói: “Nếu ngươi không phủ nhận, thì có thể cho ta và Đường lão huynh một lời giải thích rõ ràng được không?”
Diệp Thần Phi gãi đầu, trông có vẻ bối rối lắm: “Diệp gia ta sôi nổi thì liên quan gì tới ông? Tại sao ta phải giải thích với ông?”
“Ặc”.
Lý Lưu Tô há miệng thở dốc, nhất thời nghẹn họng không nói được gì.
“Tất nhiên là có liên quan rồi! Chẳng lẽ các người không biết tay Diệp gia ngươi đã vươn tới tận địa bàn Lý gia và Đường gia rồi hả?”
“Ta biết chứ”.
“Thế mà ngươi còn nói là không liên quan!”, Lý Lưu Tô điên tiết lên, cả giọng cũng lớn hơn một chút.
Diệp Thần Phi này cứ kỳ quái thế nào ấy, nói câu nào lại khiến người ta đau trứng câu đó.
Ông ta sắp tức điên lên được.
Nhưng Diệp Thần Phi vẫn bình thản thờ ơ như thế.
Hắn chậm rãi uống một ngụm trà, thoải mái nói: “Thì sao?”
Mặt Lý Lưu Tô bỗng chốc đen như đáy nồi, trầm giọng nói: “Diệp Thần Phi, ngươi đang đùa với ta và Đường lão huynh đấy hả?”
“Lửa giận của hai gia tộc lớn, e là các ngươi sẽ không thể chịu nổi!”
Thấy Lý Lưu Tô đã gỡ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa xuống, lộ răng nanh ra, Diệp Thần Phi khoát tay áo, nói: “Trước tiên ta hỏi ông, rốt cuộc người Diệp gia ta đã làm cái gì ở biên giới?”
Lý Lưu Tô ngẩn người, nói: “Ngươi giả điên với ta đấy hả?”
“Diệp gia các ngươi mượn đợt thú triều ở đỉnh núi cao Thanh Cổ, dùng đủ loại thủ đoạn để mời chào tán tu trong dân gian, khiến địa bàn hai nhà bọn ta hỗn loạn, chạy sang chỗ các ngươi!”
“Ngươi đang muốn làm cái gì? Chiêu binh mãi mã? Khiên chiến hai nhà Lý Đường hả?”
Nhìn Lý Lưu Tô chất chứa hàng vạn câu hỏi vì sao, Diệp Thần Phi lắc đầu hỏi: “Ta hỏi ông, bọn ta dùng thủ đoạn gì?”
“Thôi, để ta nói cho ông biết”.
“Khi cơn lốc thú đó ập tới, bọn ta đã cử ra một lượng nhân lực lớn giúp đỡ tu sĩ ở biên giới chống lại yêu thú tàn sát bừa bãi”.
“Sau đó, bọn ta lại rót vào một lượng tài nguyên khổng lồ, để các tu sĩ bị thương được chữa trị miễn phí”.
“Tiếp theo, bọn ta lại trả cho nhóm tán tu một khoản thù lao dày cộm, mọi người đồng tâm hiệp lực vượt qua đợt thú triều hung hãn”.
“Ta hỏi ông, tất cả những thứ ông gọi là thủ đoạn đó có cái nào trái với hiệp nghị thành Vân Tiêu không?”
Ba gia tộc lớn ở thành Vân Tiêu muốn cùng nhau tồn tại nên đã đặt ra một bộ luật Vân Tiêu.
Các điều khoản trong bộ luật đó đều dùng để kiềm chế, tránh để ba gia tộc xảy ra xung đột mâu thuẫn nghiêm trọng.
Tất cả mọi hành động của Diệp gia hoàn toàn không đi ngược lại với hiệp nghị Vân Tiêu.
Nhưng khi đó, làm gì có người nào biết một trong số họ lại phá sản như thế, nhắm vào nhóm tán tu với số lượng khổng lồ ngoài kia.
“Con người ta luôn tuân thủ theo nguyên tắc”.
“Thế nên, nếu ta không làm trái với quy củ, thì cần gì phải giải thích với ông?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Lý Lưu Tô và Đường Chính đều đen mặt.
Tại sao Diệp Thần Phi này cứ khăng khăng dầu muối đều không chịu thế này.
Các gia tộc lớn đều không phải con nít, một tờ giấy hiệp ước há có thể quyết định được tất cả mọi chuyện?
“Diệp Thần Phi, nếu ngươi vẫn kiên trì làm như thế, chúng ta sẽ không thể tiếp tục ngồi đây bàn bạc được nữa”, Lý Lưu Tô trầm giọng nói.
Diệp Thần Phi đứng dậy.
“Khó bàn?”
“Thì thôi đừng bàn nữa”.
Hắn cố nhịn xúc động muốn lật bàn: “Diệp gia bọn ta làm việc như vậy đấy”.
“Có bản lãnh thì các ông cứ rót tài nguyên vào, để nhóm tán tu kia tự nguyện trở về, nếu không có tiền, ta có thể cho các ông vay”.
“Nói tóm lại một câu, ta làm theo đúng quy củ, nếu có người phá vỡ nó, dùng chiêu trò mờ ám gì thì đừng trách ta lòng dạ độc ác”.
“Được rồi, cứ thế đi, các ông thong thả ăn”.
Nói xong, Diệp Thần Phi và Diệp Tùy Báo trực tiếp rời khỏi phòng.
Vẻ mặt Lý Lưu Tô hết sức khó coi, nhìn Đường Chính, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Chỉ là, Đường Chính khẽ lắc đầu.
“Thôi, Diệp gia nặng nhẹ thế nào chúng ta đều biết rõ, không thể tạo ra được sóng gió gì đâu mà”.
“Ta không tin Diệp gia có nhiều linh thạch đến thế, đủ để cho đám tán tu như động không đáy đó ăn no chắc?”, Đường Chính nói.
Lý Lưu Tô thở dài: “Ta biết”.
“Nhưng hắn cứ làm như thế, đúng là đáng ghét mà”.
Đường Chính uống ngụm trà, nói: “Không nỡ bỏ cái nhỏ, sẽ làm lỡ việc lớn”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK