Rốt cuộc là người nào làm?
Diệp Hiểu Hiểu vô thức nhìn Diệp Thần Phi, trong lòng thầm nghĩ chỉ có đại bá mới bạo tay như vậy.
Diệp Thần Phi có vẻ rất bình tĩnh, những cảnh tượng này đều nằm trong dự liệu của hắn.
Lúc đó giữ lại lệnh bài Thi Vũ và pháp chỉ Thiên Tuyển chính là muốn khiến toàn bộ thành Vân Tiêu thăng hoa như thế này.
Vẫn là câu nói đó, nhân khẩu là một trong những điều cốt lõi của một thế lực.
Bây giờ xem ra phương diện này đã đủ rồi.
"Tiền bối, tiên tử, hay là chúng ta cứ đi tiếp đi, dựa vào lệnh bài Hắc Kim và Thiên Loan, chắc hẳn chúng ta có thể tìm được một nơi an cư lạc nghiệp ở ngoại vi Thánh Địa".
Bạch Lan Chi nói.
Diệp Hiểu Hiểu lấy ra hai tấm lệnh bài Bạch Ngọc: "Nếu là cái này thì sao?"
"Tiên tử!"
Bạch Lan Chi đột nhiên chấn động, che lệnh bài Bạch Ngọc lại, nhỏ giọng nói: "Tiên tử, ta không biết tiên tử lấy dâu ra lệnh bài, nhưng nhất định đừng lấy ra ở đây, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến tai họa!"
Sắc mặt nàng ta cực kỳ hoảng sợ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Ban đầu, Bạch Lan Chi quả thực bị hai tấm lệnh bài Bạch Ngọc làm cho choáng váng.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, sao có thể chứ?
Từ lâu Thiên Loan Điện đã không tặng lệnh bài Bạch Ngọc ra bên ngoài rồi, còn những người này rõ ràng không biết gì nhiều về Thánh địa, sao có thể có lệnh bài Bạch Ngọc được?
Chắc chắn là đồ giả.
Tự ý ngụy tạo lệnh bài Thiên Loan chính là tội chết!
Nàng ta không muốn vừa đến Thánh địa còn chưa kịp lập ra kế hoạch lớn thì đã bị liên lụy đến chết.
“Của ta là hàng thật đó”, Diệp Hiểu Hiểu nghiêm túc nói.
"Thôi bỏ đi".
Lúc này, Diệp Thần Phi mới lên tiếng: "Cứ đi cùng bọn họ trước đi, nhân tiện xem thử tình hình ở đây như thế nào".
Hắn không chọn trực tiếp trở lại thành Vân Tiêu, chính là muốn cảm nhận rõ ràng những thay đổi của nơi này.
Đứng ở vị trí cao, không thể nhìn thấy một số chi tiết.
Cũng giống như có một số hoàng đế, rất thích cải trang vi hành gì đó.
Kế tiếp, cả đoàn tổng cộng hàng ngàn người di chuyển theo hướng Ngô Đồng Quan, tiếp tục tiến về phía trước.
Số lượng người ở ngoại vi vô cùng lớn, muôn hình muôn vẻ, con đường nào cũng có.
Nhưng may mắn thay, thành Vân Tiêu đã cử một người quản lý đến đây để duy trì trật tự vùng ngoại vi, cho nên ngoại trừ một số kẻ không có mắt ra thì cũng không gặp quá nhiều phiền phức.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đến Ngô Đồng Quan, nhìn thấy Thánh địa Vân Tiêu thực sự.
"Nơi này thật sự là Thánh địa!"