Diệp Hiểu Hiểu càng khó hiểu hơn.
“Kỳ quặc”.
Nàng lắc đầu, mang tâm trạng vô cùng mong đợi mà mở chiếc nhẫn trữ vật.
Một lúc sau.
Một tiếng thét căm phẫn vang lên từ đài cao.
"Diệp Khiêm! Huynh đợi đấy!"
…
Trung Châu, Thiên Vực thứ năm.
Thành Thiên Phủ.
Thành trì được xây dựng trên núi, diện tích vô cùng rộng lớn.
Có nhiều tầng gác cao đến vài trượng, đội đất chui lên, cao đến tận trời mây, nối nhau san sát.
Trên bầu trời, có rất nhiều loài yêu thú với khí tức mạnh mẽ và những lâu thuyền tràn đầy khí thế nườm nượp không ngớt.
Trong thành, đi đến đâu cũng gặp tu sĩ Nguyên Anh kỳ và đại năng Hóa Thần kỳ, không hề khan hiếm, thậm chí người ta còn khá quen với việc đó.
So với thành Thiên Phủ, liên minh Cửu Thành quả thực giống như hang cùng ngõ hẻm.
Chẳng trách khi Hồn Hư Tử nghe thấy Thánh địa Vân Tiêu lại khịt mũi khinh bỉ.
Có điều, đây cũng chính là chuyện mà ông ta hối hận nhất trong đời này.
Nếu lúc đó ông ta không xem nhẹ thành Vân Tiêu, tự mình đi điều tra một lượt thì bây giờ cũng không trở thành tù binh của Diệp Thần Phi.
Thậm chí còn đích thân đưa hắn trở lại.
Tổng viện của thư viện Thiên Phủ nằm ngay ở dãy núi phía sau thành Thiên Phủ.
Nó là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong Thiên Vực thứ năm, là nơi nắm quyền cao nhất.
Phía trên cổng núi khổng lồ, từ hư không đột nhiên xuất hiện ba bóng người.
Đó là Diệp Thần Phi, Hồn Hư Tử và Động Nguyên đạo nhân, đại chấp sự của Vạn Bảo Các.
Lần này, Diệp Thần Phi đơn độc một mình, cũng không dẫn theo Cốc U Lan mà bảo U Lan về thành Vân Tiêu trước.
Bởi vì hắn không định lãng phí quá nhiều thời gian cho chuyện này.
“Diệp gia chủ, đây chính là tổng viện của chúng ta”, Hồn Hư Tử nói.
Diệp Thần Phi gật đầu, nhìn xuống dãy núi khổng lồ bên dưới.
Dưới tầm nhìn thiên đạo, vô số xúc tu màu đen cắm sâu vào pháp tắc thiên đạo, giống như mạng nhện đen dày đặc.