Mục lục
Độc Tôn Thiên Hạ - Diệp Thần Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Năm năm trước, hắn cũng đã chứng kiến cuộc chiến đấu đó, tuy đại thiên thần thua trận, nhưng thực lực đáng sợ của nó cũng hoàn toàn được thể hiện ra.  

 

Cường mạnh như vậy lại cũng gia nhập Thiên Thiên Hội ư?  

 

“Phú Quý, ngươi làm gì thế?”  

 

Sói Nữ tiến lên, xoa cái đầu lông mềm của Phú Quý.  

 

Thạch Trọng cảm thấy như trời xoay đất chuyển, đại thiên thần của ta, làm sao ngươi có thể nhẫn nhịn để người phàm xoa đầu của ngươi!  

 

Sói Nữ sẽ chết phải không!  

 

“Ồ, tiên chủ bảo ta đến tiểu thế giới, đưa ít đồ cho đại thúc”.  

 

Nhưng kết quả nằm ngoài suy đoán của hắn.  

 

Đại thiên thần không những không tức giận, ngược lại còn ra vẻ như đã quen với việc này, thậm chí còn ghé cái tai lông nhung mềm qua.  

 

“Được rồi, ngươi làm việc của người đi”, Sói Nữ nói.  

 

Phú Quý gật đầu, đứng thẳng hai chân, hiên ngang đi qua.  

 

“Xin nhường đường”.  

 

Nó đẩy Thạch Trọng, đến cửa sổ, hóa thành một luồng ánh sáng rồi biến mất.  

 

“Bây giờ nó là người của Thiên Tiên Hội”.  

 

Sói Nữ nhìn Thạch Trọng vẫn đang hoảng hồn, cười nói: “Hơn nữa còn là một trong năm cốt cán của chúng ta, danh hiệu bên ngoài gọi là Gấu Chủ, gấu trong gấu đen”.   

 

“Bởi vì xếp thứ hai, cho nên có lúc chúng ta gọi nó là Hùng Nhị”.  

 

Thạch Trọng ngẩn ngơ, vẫn chưa hoàn hồn lại.  

 

Đại thiên thần của hắn đã trở thành thuộc hạ của tiên chủ, được người ta gọi là Phú Quý, Hùng Nhị, còn bị người khác xoa đầu. Chẳng trách bất luận nói thế nào cha cũng không tin thờ đại thiên thần nữa.  

 

Một lát sau, hai người đến một căn phòng lớn của tầng cao nhất.  

 

Nơi này trang trí hoa lệ, phong cách lại kỳ dị, chỗ nào cũng vẽ những đường nét kỳ lạ, giống như đang nằm mơ vậy.  

 

Bên trong phòng ba bóng hình có khí tức cường mạnh đang bận làm việc.  

 

Thạch Trọng không nhìn thấy cô bé quen thuộc đó.  

 

“Ấy? Vừa nãy nàng ta còn ở đây mà”.  

 

Sói Nữ nhún vai, hỏi: “Lão Thất, tiên chủ đâu?”  

 

Sau đó, một người mặc áo choàng bảy màu ngẩng đầu lên.  

 

Hắn có cái mũi nhọn, ngay cả lông mi cũng có bảy màu, trên người thấp thoáng lộ ra khí tức đại yêu.  

 

“Còn có thể đi đâu chứ, đi tìm Vũ Hồng”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK