Giữa sân đấu trường Bình Dương.
Có hơn mười lôi đài lớn nhỏ được sắp xếp theo thứ tự đan xen nhau.
Mấy chục ngàn người tập trung chật ních xung quanh lôi đài, tiếng người ồn ào với khí thế ngất trời.
“Ta số tám trăm tám mươi lăm, Sói tỷ tỷ, tỷ số bao nhiêu thế?”, trong góc phòng, Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
Người trong phòng không nhiều lắm, đa số đều là những người rất trẻ, có người nghiêm túc, kẻ thì hào hứng.
Nơi này chính là một trong những phòng nghỉ dành cho người tham dự đại hội.
“Ta giữ số hai mốt", Sói Nữ vừa nói vừa bôi thuốc màu lên cánh tay mình.
Đó không phải là thứ thuốc màu bình thường, mà là bột yêu thú được chế tác từ xương tủy của các loại yêu thú, phần lớn chiến sĩ thú linh đều bôi loại bột yêu thú này lên người để tăng cường sức mạnh của bản thân.
“Ô, sao thứ tự của chúng ta lại cách xa nhau quá vậy?”
Diệp Hiểu Hiểu ngẩn người, lập tức bừng tỉnh hiểu ra: “Ta hiểu rồi!”
“Nó được rút thăm ngẫu nhiên, người ta làm thế để giữ sự công bằng đúng chứ!”
Sói Nữ thoáng khựng lại một chút, vẻ mặt hơi kỳ quái.
“Ừm, cũng đúng nhưng chưa đủ”.
“Thôi được rồi, thật ra nó được sắp xếp theo thực lực của từng người, để tránh cho những người siêu phàm gặp nhau quá sớm”, Sói Nữ nhún vai.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức tròn mắt nhìn, nhìn thứ tự dài đến ba con số trong tay mình, cảm nhận được sự ác ý của thế giới một cách sâu sắc.
Cô bé với Sói Nữ lại chênh nhau tận tám trăm người á?
Nực cười, cái gì thế không biết, rõ ràng là xếp bừa mà!
“Thứ tự tham gia được xét theo cấp bậc là chủ yếu, nhưng còn tính cả tuổi tác nữa”.
“Muội ghi mình mười bốn tuổi, pháp sư thiên mệnh bậc ba tầng sáu, thế nên mới được xếp sau hơn tám trăm số”.
Lúc này, Sói Nữ đã bôi thú văn xong, bèn vỗ vai Diệp Hiểu Hiểu, nói: “Đừng nản chí, có thực lực thì xếp thứ mấy cũng không sợ”.
“Có tổng cộng hơn hai ngàn người tham gia thi đấu cơ mà, thứ tự này cũng không tệ”.
“Chuẩn bị tinh thần chiến đấu đi, sẽ đến lượt chúng ta ngay thôi”.
Diệp Hiểu Hiểu cụp vai xuống, có thể thấy lời an ủi đó không hề có tác dụng.
“Đúng rồi, Sói tỷ tỷ”.
Bỗng nhiên, Diệp Hiểu Hiểu quay đầu lại, lấy một chiếc hộp xinh xắn trong lòng ra đưa cho Sói Nữ.
Sau đó, cô bé thoáng ngượng ngùng nói: “Lần trước tỷ giúp ta mua một trăm thùng rượu Quỷ Diễm, sau khi về nhà ta đã bị người lớn trong nhà mắng cho một trận”.
“Nên ta đã tìm được một thứ cũng không tệ, xem như đó là tấm lòng của ta nhé”.
Sói Nữ ngẩn người, cũng nhớ tới chuyện ngày hôm đó.
Ngay đó, cuối cùng nàng ta vẫn bất chấp tất cả, lấy ra năm trăm ngàn linh thịch mua rượu Quỷ Diễm.
Dù sao khi đó cũng đã nói như thế rồi, đến khi mua lại đổi ý thì còn gì là người nữa.
Nàng ta suýt quên mất chuyện này rồi, không ngờ Diệp Hiểu Hiểu vẫn còn ghi nhớ.