Cảm nhận được nguồn kiếm khí kia ẩn chứa một luồng pháp tắc mạnh mẽ, Diệp Cầm Dao khẽ thở dài.
Hồng trần khúc vẫn chưa hoàn toàn trọn vẹn, chỉ với sức mạnh hồng trần, e là nàng không thể đỡ được một kiếm này.
Diệp Cầm Dao nhìn về phía xa, ánh mắt gần như xuyên thấu bí cảnh, đi tới quảng trường bên ngoài.
“Hy vọng sẽ không khiến đại bá thất vọng”.
Chiếc cổ cầm biến mất khỏi tay nàng.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Cầm Dao dang rộng hai tay.
Dùng chính thân thể của mình hướng về phía mũi kiếm mạnh nhất của Thẩm Ngưng Nguyệt.
"Phặp!"
Thanh trường kiếm lập tức đâm xuyên qua cơ thể Diệp Cầm Dao.
Máu bắn tung tóe chảy xuống, nhuộm đỏ chiếc váy dài của nàng, trông càng diêm dúa loè loẹt hơn.
“Không!”, Thác trưởng lão hét lớn.
“Tuyệt!”, Phương các chủ của Vạn Bảo các cười ha hả, vị đại chấp sự ở bên cạnh cũng mỉm cười.
Có điều, Thẩm Thiên Minh vẫn im lặng.
“Chết tiệt!”, vẻ mặt của viện trưởng Chấn Huyền cực kỳ nuối tiếc, sắc mặt của Hồn Hư Tử đanh lại.
"Kết thúc rồi”.
Khóe miệng Diệp Thần Phi khẽ nhếch lên, ánh mắt hắn nhìn xuyên thấu bí cảnh Ngũ Hành, đến một thế giới màu đỏ.
Thẩm Ngưng Nguyệt đang đứng trong một hoa viên tao nhã.
Trông cô ta có chút thất thần, không biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây.
Đột nhiên, hai tên tiểu thái giám mặc quan phục bước nhanh về phía cô ta, trên mặt họ nở nụ cười gớm ghiếc.
Thẩm Ngưng Nguyệt khẽ cau mày, lạnh lùng nói: "Các ngươi là ai?"
Tuy nhiên thái giám không trả lời, ngay sau đó đã đi tới bên cạnh cô ta, mỗi người một bên túm lấy cánh tay của cô ta.
"Chán sống rồi!"
Thẩm Ngưng Nguyệt vô cùng tức giận, từ trước đến nay chưa từng có nam nhân nào dám đối xử với cô ta như vậy.
Cô ta muốn giết hai người này, nhưng đột nhiên phát hiện thực lực của mình đã trở nên vô cùng yếu ớt, thậm chí còn kém hơn cả người phàm.
"Ngươi mới là kẻ chán sống rồi!"
Thái giám tát cô ta một tát, nở nụ cười u ám nói: "Thái hậu nương nương đang tìm ngươi đấy, ngươi chết chắc rồi”.
Nói rồi, bọn họ giữ chặt Thẩm Ngưng Nguyệt, lôi cô ta đi.
Một lúc sau, mấy người bọn họ đi đến một cung điện u ám, Thẩm Ngưng Nguyệt bị đẩy ngã trên mặt đất.
Bên cạnh có một vị lão ma ma, trên mặt nở nụ cười nham hiểm.