Dưới tàng cây Vỡ Lòng, mấy con gấu trông khá giống với Phú Quý đang nép bên bờ hồ nghỉ ngơi.
Khoảng không trên hồ nước là một tòa tháp nhỏ, lặng lẽ lơ lửng.
Diệp Thần Phi nhíu mày.
Tháp nhỏ đó chính là một tòa tháp Vạn Vật Khởi Nguyên.
Nhưng, nó chỉ có tám tầng.
“Tiền bối, lão sư của ta ở nơi này”.
Lúc này, Vũ Hồng cũng vào tới, sau đó hắn huýt sáo một cái.
Nghe thấy âm thanh, mấy con gấu nhỏ dưới tàng cây lập tức chạy vội tới, vây quanh Diệp Thần Phi, tò mò nhìn hắn.
“Ồ! Là hang gấu thật này!"
Nhóm Diệp Hiểu Hiểu cũng vào tới, lúc này, Loan Điểu bảy màu đã nhỏ lại, đứng trên vai cô bé.
Sói Nữ hết sức khiếp sợ, một đám đại thiên thần.
“Tiền bối”.
Bỗng nhiên, Vũ Hồng thoáng ngượng ngùng nói: “Phú Quý còn nhỏ, có lẽ nó đã vô tình xúc phạm đến ngài, không biết ngài có thể bỏ qua cho nó một lần được không”.
Diệp Thần Phi không nói gì, tiện thể ném gấu con xuống.
Nếu đã tìm được chính chủ, thì nó không còn tác dụng gì nữa.
Gấu con rơi xuống đất, lập tức nước mắt rưng rưng nhào vào người mấy con gấu khác.
“Ta không bao giờ nhận mấy cái nhiệm vụ đó nữa đâu, hu hu”.
Không thèm để ý tới đám người kia, Diệp Thần Phi một mình chậm rãi đi tới tàng cây Vỡ Lòng.
Một ông lão như da bọc xương, trông có vẻ đã khô héo hết người đang nhắm mắt, khoanh chân ngồi bên hồ nước.
“Cuối cùng ngươi cũng đến”.
Ông lão khàn giọng nói, ánh mắt ông ta trông như không thể mở ra được nữa.
“Chuyện này là ông làm hả?”
Diệp Thần Phi trực tiếp lấy phiến lá kia ra, ném vào ngực ông lão.
Ông lão giơ bàn tay khô héo ra chạm vào chiếc lá.
“Ha ha”.
“Thời gian, nhân quả, quá khứ”.
“Tất cả, đều là số mệnh”.
“Tất cả, đều là Thiên Cơ sai sử”.
Diệp Thần Phi nhíu mày, hắn không thích cảm giác mù mờ như lọt vào màn sương mù, khiến con người ta không thể thấy rõ này.
Hắn chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đã giết Diệp Chấn Quang, lại tính kế mình trong dòng chảy thời gian.
“Nói đi, tìm ta đến đây để làm gì?”
Diệp Thần Phi lại hỏi.
Ông lão lại khẽ lắc đầu.
“Thanh niên, không phải là ta tìm ngươi, mà là Thiên Cơ tìm ngươi”.
“Cũng có thể nói, là bản thân ngươi tự tìm đến”.
“Bộp!”
Ông lão còn chưa nói xong thì một chưởng của Diệp Thần Phi đã đột ngột đánh vào cây Vỡ Lòng bên cạnh, bấu sâu xuống, đầu ngón tay đâm sâu vào bên trong, thân cây lập thức chảy ra thứ chất lỏng màu trắng.
Một gương mặt đau khổ dần hiện lên trên thân cây.
Diệp Thần Phi quay đầu.
“Ta không có kiên nhẫn đâu”.
“Nói, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại giết Diệp Chấn Quang, tại sao lại xóa đi ấn ký thời gian của ông ấy, lại còn đối phó với ta”.
Giọng Diệp Thần Phi hết sức lạnh nhạt.
Hắn đã nhận ra từ lâu, ông lão bên cạnh hồ nước này không phải là người thật.
Chân thân đã sớm hòa làm một thể với cây Vỡ Lòng này rồi.