Chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi, đã lấp đầy toàn bộ cái hố.
Cái hố lớn đã biến thành một cái hồ lớn.
“Ừm, lần này thì tốt rồi”.
Diệp Thần Phi gật đầu.
Hắn liên kết mười ngàn tòa tháp Khởi Nguyên với cái hồ nước này, sau này nguyên dịch được sản xuất ra đều sẽ được dự trữ dưới mặt hồ trước mắt.
Hơn nữa, mỗi một cấp bậc đều tương ứng.
Tầng thứ nhất là nước hồ.
Tầng thứ hai là nguyên dịch linh khí.
Cứ tiếp tục như vậy.
“Xây dựng một vườn hoa bao quanh nó, sau đó nuôi ít cá, trồng hoa sen trong đó, xung quanh trồng thêm cây liễu và các loại hoa cỏ”.
Diệp Thần hi nói.
“Vâng”.
Tùy Vân cảm nhận từng làn hương thơm tỏa ra từ nước hồ, khó mà tin nổi hỏi: “Đại ca, nước hồ này hình như rất bất phàm phải không!”
Diệp Thần Phi gật đầu.
Dưới sự nuôi dưỡng của chín tầng nguyên dịch, nước hồ trên tầng cao nhất cũng trở thành một loại khôi bảo đặc biệt, sinh linh thình thường sống ở đây, có lẽ sẽ sinh ra sự biến hóa thú vị.
“Đệ dẫn ra mấy con sông từ trong hồ nước này, làm giả sơn hoặc là gì đó đều được, phải để nước hồ chảy khắp khu nhà sân viện của gia tộc, hiểu chưa?”
Tùy Vân gật đầu.
“Đại ca, hồ quý như vậy, cần phải có một cái tên”.
Diệp Thần Phi lập tức to đầu, hắn ghét nhất là đặt tên.
“Ừm, đệ xem nó, vừa lớn vừa tròn, hơn nữa mặt hồ trong veo như cái gương”.
“Hay là đặt là Kính Hồ đi”.
Phần chính của Kính Hồ đã làm xong, Diệp Thần Phi lại phát hiện ra một vấn đề mới.
Tuy Kính Hồ rất lớn, nhưng cũng không gánh được hơn chục ngàn tháp Khởi Nguyên tăng ca để sản xuất nguyên dịch.
Đặc biệt là nguyên dịch linh khí, có lẽ chỉ cần nửa năm thì sẽ bão hòa.
“Thôi bỏ đi, thứ này có quá nhiều cũng không có tác dụng gì, số còn lại cứ cho đến trong lãnh địa của thành Vân Tiêu đi”.
Suy nghĩ một lát, Diệp Thần Phi lại bắt đầu hành động.
Sau đó hắn tạo ra một trận pháp hẹn giờ, cứ cách một khoảng thời gian đã định, Kính Hồ sẽ tự bốc hơi một phần, kết hợp với khí nước trên bầu trời sau đó hóa thành mưa rơi xuống.