“Ta từng nói thế giới của chúng ta đối diện với hủy diệt lần nữa, thực ra cũng là vì bọn họ”.
Lão Thiên Cơ nói: “Sau khi đột phá cực hạn thế giới, những người đó lại chuyển mục tiêu lên ý chí thế giới, bọn họ thông qua những thứ mà thần ma còn sót lại để mở rộng bờ cõi, sau đó hấp thụ sức mạnh nguồn từ trên ý chí thế giới.
“Lãnh thổ càng lớn, tốc độ hấp thụ càng nhanh”.
“Dựa theo tình hình trên bàn Thiên Cơ hiển thị, ý chí thế giới của chúng ta đã sắp không trụ nổi rồi”.
“Đến lúc đó e rằng ngoại trừ bản thân họ, tất cả sinh linh còn lại đều chết hết!”
Lão Thiên Cơ nói xong, bỗng nhiên ho dữ dội.
Diệp Thần Phi cau mày, nhìn mặt đĩa tròn trước mặt.
Có mấy khu vực hiển thị đặc biệt trong đó, nếu cộng lại, đã chiếm hơn một nửa diện tích mặt Bàn Thiên Cơ.
“Ông nói là người động chân động tay ở dòng sông thời gian chính là bọn họ?”, Diệp Thần Phi chỉ vào Bàn Thiên Cơ nói.
Lão Thiên Cơ thở dài nói: “Ta cũng chỉ suy đoán thôi, bởi vì ta không nghĩ ra được người nào khác có thể làm ra được thủ đoạn đáng sợ như can thiệp vào thời gian”.
Diệp Thần Phi gật đầu.
“Được rồi, cảm ơn”.
Nói xong, hắn đứng lên định rời đi.
Đã có mục tiêu mới thì đi tìm là được.
“Đợi đã!”
Lão Thiên Cơ vội vàng gọi hắn lại.
Diệp Thần Phi dừng bước chân.
“Ngươi đi rồi, thế giới của chúng ta phải làm thế nào!”
“Ta biết, ngươi chắc chắn có năng lực cứu thế giới!”
Lão Thiên Cơ khàn giọng nói.
“Cho dù có, thì tại sao ta phải làm?”, Diệp Thần Phi chậm rãi nói.
“Nhưng nếu thế giới bị hủy diệt, tất cả người thân, người trong tộc của ngươi”.
“Ta sẽ bảo vệ họ”.
Diệp Thần Phi lạnh lùng cắt ngang lời của ông ta.
Nói một cách không hề khoa trương, cho dù hiện giờ thế giới bỗng nổ tung, hắn cũng có thể bảo vệ tất cả người gia tộc nhà họ Diệp sinh tồn trong hỗn độn, sau đó tìm một thế giới thích hợp.
“Cho nên, xin lỗi”.
“Cáo từ”.
Nói xong, Diệp Thần Phi rời đi mà không quay đầu lại.
Nhìn bóng hình hắn đi xa, lão Thiên Cơ lại thở dài nặng nề.
Hai hàng nước mắt máu chảy ra từ trong đôi mắt đờ đẫn của ông ta, thuận theo cành cây Vỡ Lòng chảy xuống đất.
“Ầy”.
Một tiếng thở dài bỗng vang lên.
Lão Thiên Cơ mở đôi mắt, bóng hình của Diệp Thần Phi lại xuất hiện.
Thực lực quá cường mạnh khiến tình cảm của hắn dần trở nên lạnh nhạt.
Trở nên gần như không quan tâm đến việc gì.
Nhưng, trong quần tộc của thế giới ban đầu của hắn, tất cả cảm xúc tình cảm được dưỡng thành sớm đã khắc vào sâu trong linh hồn.
Gia đình, dân tộc, đất nước, còn có mảnh đất sinh ra và nuôi dưỡng hắn.
Khiến hắn không thể dễ dàng nói ra hai chữ vứt bỏ.
Thế giới này thực ra chính là quê hướng thứ hai của hắn.
“Nói đi, ta phải làm thế nào?”