Thi Hồng ra tay trước, nàng ta nhanh chóng vung tay lên, những đường cong màu xám xuất hiện giữa hư không nhắm tới chỗ Diệp Hiểu Hiểu.
Đột nhiên, một viên gạch xuất hiện sau gáy nàng ta.
“Đoán được”.
Thi Hồng cười ngả ngớn, quanh người nhanh chóng xuất hiện thứ vật chất màu xám.
Chúng nó đón lấy viên gạch, nhanh chóng bao quanh, sau đó men theo vòng tròn màu xanh tìm đến cánh tay đó, lao thẳng lên!
Diệp Hiểu Hiểu nhíu mày, vội vàng rụt tay lại, sau đó tấn công đường cong màu xám kia.
Viên gạch thì bị thứ vật chất màu xám ăn mòn, rơi mạnh xuống đất, phát ra tiếng nổ ầm vang.
“Đây là thứ gì?”
Diệp Hiểu Hiểu khó hiểu giơ tay lên, phát hiện khi mình đóng cánh cửa Mộng Hư giới lại, vẫn có thứ vật chất màu xám dính vào tay.
Thứ vật chất này trông có vẻ không có tác dụng gì đặc biệt.
Nhưng nó nặng lắm, cực kỳ nặng!
“Đang chiến đấu mà dám lơ là ư?”
Thi Hồng bỗng nhiên cười hỏi, trước người nàng ta đã xuất hiện một lốc xoáy màu xám cực lớn.
“Tới đây đi!”
Nàng ta hét lớn một tiếng, sau đó lốc xoáy màu xám hiện lên vô số sợi tơ thật nhỏ, trông như lông của một con đã thú.
Vật chất màu xám trên tay Diệp Hiểu Hiểu cũng thế.
Sau đó, một sức hút cực mạnh sinh ra từ giữa hư không.
Cơ thể cô bé cứ bay về phía Thi Hồng không thể ngừng được.
Không, nói chính xác hơn là một đầu lao vào lốc xoáy kia.
Diệp Hiểu Hiểu nhíu mày, vội vàng mở cổng Mộng Hư giới ra, lách người ra một nơi xa.
Nhưng vừa mới bước ra, lực hút đó cũng theo đến, như nam châm gắn chặt vào xương cốt cô bé.
“Hầu Tử!”
Diệp Hiểu Hiểu gọi con khỉ nhỏ kia ra, vòng tròn màu xanh không ngừng xuất hiện, bóng dáng hai người cũng biến hóa giữa không trung.
Nhưng dù làm gì cũng không thể trốn thoát được sức mạnh cực lớn của lốc xoáy màu xám kia.
“Ừm, hình như Mệnh Tinh của Thi Hồng là nam châm”, trên đài cao, Thạch Hào Kiệt vuốt cằm nói.
“Lần này Hầu Nữ gặp phiền toái rồi”.
Ông ta vừa nói vừa thoáng liếc sang Diệp Thần Phi bên kia.
“Thạch quan chủ, ông vẫn nên quan tâm đến người của phủ Bình Dương nhà mình đi”.
Giản Tinh Tuyền khẽ nói.
“Ha ha!”
Thạch Hào Kiệt cười to nói: “Thạch Trọng con trai ta có thú hồn là Người Núi Khổng Lồ, thứ chẳng thể làm gì được nó chính là nam châm”.