Sói nữ tiến lên, thời gian năm năm đã khiến nàng ta trở thành một mỹ nhân thực sự, dáng người cao thon, chỉ có khuôn mặt có vẻ tà mị không biết học được từ đâu.
“Ta nhận ra ngươi từ lúc ở quán rượu rồi”.
Sói Nữ cười nói: “Năm năm không gặp, ngươi đã là chiến sĩ thú linh bậc bảy trung kỳ rồi, không hổ là thiên tài xuất sắc nhất cửa khẩu Bình Dương”.
Thạch Trọng khổ sở: “Ngươi đừng chế nhạo ta nữa”.
“Ta đâu có chế nhạo ngươi”.
Lang Nữ nói: “Với thiên phú của ngươi, kể cả đặt trong hoàng thành, đặt trong thần phủ, cũng không hề kém cỏi”.
“Nhưng ngươi”.
“Ta thì khác”, Sói Nữ cười nói: “Chúng ta cũng coi là bạn cũ, đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp nàng ta”.
Con ngươi của Thạch Trọng khẽ co lại.
Đi gặp tiên chủ ư?
“Đừng vì vài lời đồn bên ngoài thì cho rằng nàng ta là ác ma vừa bạo lực vừa tàn nhẫn”.
“Nói thế nào nhỉ, ngoại trừ mặt thực lực, thì dường như nàng ta không thay đổi gì nhiều so với năm năm trước”.
Sói Nữ vỗ vai Thạch Trọng.
“Thoải mái đi, không chừng ngươi cũng có thể giống như ta đấy”.
Nói xong, nàng ta đi vào trong cổng lớn.
Thạch Trọng tỏ vẻ mặt phức tạp, cuối cùng, vẫn hít sâu một hơi, đi vào cùng với Sói Nữ.
Tổng bộ Thiên Tiên Hội.
Thạch Trọng theo Sói Nữ cùng đi lên trên.
Trên đường đi, hầu như đều là tiếng chào hỏi, trong đó khí tức trên mấy người siêu phàm khiến Thạch Trọng phải ớn lạnh.
Đó tuyệt đối là cường giả bậc tám trở lên!
Nhưng trước mặt Sói Nữ, bọn họ vô cùng cung kính.
Thấy đối thủ trước đây đã đạt đến độ cao như vậy, trong lòng Thạch Trọng càng phức tạp.
Tất cả đều là vì Diệp Hiểu Hiểu, còn cả người đã đánh cả đại thiên thần đó sao?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, Thạch Trọng nhìn thấy một con gấu từ trong phòng đi ra.
Lập tức, hắn lạnh thấu xương, còn không bước nổi chân, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đại đại thiên thần?”