Lén bay lên từ tiên môn của người khác? Hay là dứt khoát đưa theo gia tộc cùng đi?
Sau này hẵng tính vậy.
Hơn nữa, kẻ đó đã lựa chọn ra tay, thì e rằng thế giới này có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với hắn.
Hiểu rõ toàn hoàn về thế giới này, có lẽ cũng có thể tìm được lai lịch nguồn gốc của kẻ đó.
“Ông mau ra đi, ta phải cho nổ cái cây này rồi”.
Diệp Thần Phi nói.
Lão Thiên Cơ ngẩn người, suy nghĩ một lúc mới hiểu, Diệp Thần Phi muốn bắt đầu nuôi dưỡng cây non của cây Vỡ Lòng.
Ông ta lắc đầu nói: “Ngươi cứ ra tay đi, ta đã hoàn toàn hợp thành một thể với cây này rồi, rời khỏi nó, ta cũng sẽ chết ngay lập tức”.
“Không cần quan tâm, ta sớm đã liệu trước kết cục của mình”.
“Cũng may ta đã hoàn thành sứ mệnh”.
Trên khuôn mặt lão Thiên Cơ đầy vẻ thanh thản.
Nhưng Diệp Thần Phi lại cau mày: “Ông đang nói linh tinh gì vậy?”
“Ta lo sợ máu và linh hồn của ông sẽ làm nhiễm bẩn sự thuần khiết của cây Vỡ Lòng, sẽ giảm mạnh hiệu quả tịnh hóa thiên địa của nó”.
Lão Thiên Cơ:
Được, là ta nghĩ nhiều rồi.
“Mau ra đi, đến cơ thể ban đầu của ông, ta bảo đảm ông sống thọ ba năm, có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì tranh thủ thời gian làm đi”, Diệp Thần Phi xua tay nói.
Tuy ông lão này rất lắm lời, nói chuyện chẳng đâu vào đâu.
Nhưng ông ta cống hiến cả đời, không tiếc tính mạng cũng phải bảo vệ tinh thần của thế giới này, Diệp Thần Phi vẫn rất kính phục.
Lão Thiên Cơ ngẩn người, sau đó cúi thật sâu bái tạ.
Ông ta không hiểu Diệp Thần Phi làm được bằng cách nào, có thể lấy ra mấy chục tòa tháp Khởi Nguyên trong một lúc đã khiến ông ta hoàn toàn phục sát đất rồi.
Người có thân phận như vậy không cần thiết nói đùa với ông ta.
Sau đó, một luồng ý thức già nua thoát khỏi cây Vỡ Lòng, chui vào trong cơ thể bên trên đầm nước.
Sau khi rời khỏi cây Vỡ Lòng, ngọn lửa sinh mệnh của ông ta bắt đầu nhanh chóng tắt dần.
Diệp Thần Phi xoay nhẫn thiên đạo, pháp tắc sinh mệnh hoàn chỉnh mang theo nguyên dịch thiên địa cường mạnh trong tháp Khởi Nguyên chui vào trung tâm sinh mệnh của lão Thiên Cơ.
Như được đổ thêm dầu, trong phút chốc, ngọn lửa đó lại bắt đầu rực cháy, cuối cùng ổn định lại.
Một lát sau, Diệp Thần Phi thu tay lại.
Nói là ba năm thì là ba năm.
“Cảm ơn tiền bối!”
Lão Thiên Cơ tỉnh lại, cung kính bái lạy dưới đất.
“Ta đã che sinh cơ trên người ông, bây giờ ông có thể rời khỏi tiểu thế giới này”.
“Được rồi, mau đi đi, nhìn mà khó chịu”.
Diệp Thần Phi xua tay.
Lão Thiên Cơ đứng lên, bái lạy lần nữa, sau đó run rẩy đi về phương xa.