Bạch Lan Chi cũng biến sắc, nàng ta không ngờ tiên chủ chẳng những lấy lệnh bài bảy màu ra mà còn thẳng thừng ra tay!
Đây là Thánh địa, nơi uy nghiêm không thể xâm phạm!
Bây giờ phải làm sao đây?
“Không sao đâu, cô chỉ cần nhìn thôi là được”.
Nhưng Diệp Hiểu Hiểu lại chỉ cười, không hề để tâm.
“Cô lại còn dám ra tay!”, tên quản sự kia lúc này mới hoàn hồn lại, trừng mắt hét lớn.
“Ta không ra tay chẳng lẽ chờ ngươi đánh ta?”, Diệp Hiểu Hiểu không nói nên lời.
Vẻ mặt quản sự trở nên dữ tợn, gã hung ác nói: “Có bản lĩnh thì cô chờ ở đây, quan chủ Ngô Đồng ra sẽ không tha cho cô đâu!”
Nói xong gã lấy một tấm ngọc phù ra.
Trông nó giống như một là bùa thông dụng dùng để truyền tin.
“Không cần nữa đâu”.
Diệp Hiểu Hiểu quay đầu lại, thấy Diệp Thần Phi không có phản ứng gì, cô bé cười hì hì: “Để ta đích thân mời ông ta ra, xem xem ai mới là kẻ xui xẻo”.
“Chẳng lẽ ông ta không biết người kia không thích nhất chính là rối loạn trật tự sao?”
Nói rồi Diệp Hiểu Hiểu nhìn môn lâu đang đóng lại rồi bĩu môi.
“Phải công nhận là xấu thật sự”.
Sau đó cô bé tung ra một quyền, sức mạnh rất lớn lập tức phá bỏ toàn bộ trận pháp trên cửa.
Môn lâu cao lớn đột ngột ập xuống, khó bụi bay tứ tung.
Người bên ngoài đều sững sờ.
Tiểu tổ tông này từ đâu tới mà lại dám phá cửa của Thánh địa như thế!
Đúng là muốn tạo phản mà!
Đúng lúc này, một người với thân hình vạm vỡ bay ra khỏi Ngô Đồng Quan.
“Kẻ nào dám ngông cuồng ở Ngô Đồng Quan thế hả?”
Hắn ta không hề che giấu khí tức của mình, thực lực Hợp Thể trung kỳ đã đủ để trấn áp mọi người.
Sau đó hắn ta nặng nề đáp đất, cao to lực lưỡng, mắt to mày rậm, phẫn nộ nhìn mọi người trước mặt.
“Là Diệp Bá đại quan chủ!”