“Con đường này dù là ai cũng chỉ có thể đi bộ lên, đây là quy tắc của thư viện Thiên Phủ”, vừa đi, Nhan Hi vừa giảng giải.
Sau một lúc, các nàng đã đến dưới chân sơn môn.
Từ nơi này nhìn lên, cửa lớn thư viện càng hùng vĩ.
“Chúng ta đi long môn!”
Nhan Hi dẫn Diệp Cầm Dao không đi cửa chính, mà đi đến một cửa nhỏ trước mặt trông khá kỳ lạ.
Giữa lúc nghi ngờ, Nhan Hi giải thích: “Mỗi một học sinh vừa gia nhập thư viện đều phải đi long môn một lần, đây là nơi dùng để đo lường thiên phú, quyết định phân chia sau khi đi vào”.
“Đừng lo lắng, ta tin cô nhất định sẽ ít nhất tiến vào viện Tứ Quý!”
Trên đường, Diệp Cầm Dao từ chỗ Nhan Hi biết được, bên trong thư viện Thiên Phủ cũng phân chia đẳng cấp.
Từ thấp lên cao tổng cộng chia làm năm cấp, theo thứ tự là viện Phàm Trần, viện Quân Tử, viện Tứ Quý, viện Tinh Thần, còn có viện Thiên Địa.
Có thể đi vào viện Tứ Quý đã là thiên tài trong thiên tài rồi.
Nhưng Diệp Cầm Dao cũng không có chấp niệm này, dù ở đâu cũng là hồng trần.
Cô bé bước đi về phía long môn.
“Tiếng chuông vang năm lần thì có thể đi vào viện Tứ Quý, cố gắng lên!”
Nhan Hi ở sau lưng cổ vũ.
“Ầm!”, một tiếng chuông vang, đúng hẹn mà tới.
Vẻ mặt Nhan Hi hồi hộp, nàng ấy cũng không biết rốt cuộc sẽ như thế nào.
“Ầm!”, chỉ chốc lát sau, tiếng thứ hai truyền tới,
“Ha ha, đừng suy nghĩ, thứ gọi là thiên tài của vùng thôn quê hoang dã, nhiều nhất cũng chỉ hai tiếng chuông”, lúc này, Quan Mục đi tới từ phía sau.
Nhan Hi hừ một tiếng nói: “Nàng ấy nhất định có thể đi vào viện Tứ Quý!”
“Ha ha!”, Quan Mục cất tiếng cười to: “Ngươi cho rằng viện Tứ Quý là nơi chó mèo gì đó cũng có thể đi vào sao?”
“Nếu cô ta có thể vào, ta thua ngươi một món linh khí địa cấp.
Nhan Hi liếc mắt, không thèm quan tâm đến hắn ta.
Nhưng tiếng chuông thứ ba vẫn trì trệ chưa đến.
Vào lúc nàng ấy sắp không ngồi yên được, bỗng nhiên tiếng thứ ba truyền tới.
Nhưng nàng ấy còn chưa kịp kinh ngạc mừng rỡ, tiếng thứ tư theo sát phía sau!
Sau đó chính là tiếng thứ năm, tiếng thứ sáu…
Một lát sau, chín tiếng chuông vang khắp thư viện Thiên Phủ!
“Đùng đoàng!”
Một tràng tiếng nổ đùng cực lớn đã làm phiền Diệp Thần Phi đọc sách.
Hắn khẽ nhíu mày, chuẩn bị đi xem chuyện gì xảy ra.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Cốc U Lan đi vào.
“Lão gia”.
“Đại hội bắt đầu rồi”.