Diệp Hiểu Hiểu nhìn đồng cỏ mênh mông dưới chân bỗng nhiên khó hiểu hỏi.
"Yêu thú đằng trước thành Vân Tiêu đều bị chúng ta tiêu diệt, không còn con nào cả rồi mà".
"Vừa hay Vĩnh Đông ở phía Đông Bắc thành Vân Tiêu nên ta mới chuyển từ phía Đông qua đây".
Diệp Thần Phi nói.
Vất vả lắm mới đi ngang qua đỉnh Thanh Cổ một lần, không giúp nó cân bằng hệ sinh thái thì trong lòng cũng sẽ không yên.
"Ha ha, hóa ra là vậy".
Diệp Hiểu Hiểu cười nói: "Vậy giờ chúng ta đi đâu?"
Đúng lúc này, trên mặt đất có mấy đường màu đen đang di chuyển theo hướng Tây.
Nhìn kỹ thì không ngờ đều là con người.
Mà hướng bọn họ đang đi lại là khu vực của thành Vân Tiêu.
"Xuống ở đây đi".
Diệp Thần Phi ngẫm nghĩ một lát rồi dẫn đầu hạ xuống.
Hắn muốn nhìn xem khi mình rời đi sáu năm thì khu vực này đã thay đổi như thế nào.
Ngọc Lan tông ở biên giới Đông Bắc của liên minh Cửu Thành và tiếp giáp với các tiểu quốc ở phía Đông.
Tông chủ là Bạch Lan Chi, có tu vi Nguyên Anh đỉnh.
Tại mảnh đất rối loạn này, Ngọc Lan tông có thể sừng sững mấy trăm năm thì thực lực của nó trong phạm vi mấy ngàn dặm cũng là số một số hai.
Nhưng hôm nay, hầu như các đệ tử của Ngọc Lan tông đều ở dưới sự dẫn dắt của Bạch Lan Chi bắt đầu lặn lội lên đường đi về phía Tây.
Có rất ít người biết tại sao họ lại di chuyển cả tông và mục đích của họ lại là gì.
Có điều, là đối thủ nhiều năm của Ngọc Lan Tông, Giao Hạc tông lại biết rất rõ.
Hơn nữa, ngay khi Ngọc Lan tông vừa xuất phát được một lúc thì họ cũng lên đường đi về phía Tây.
Đội ngũ hai bên một trước một sau đi, nhưng cuối cùng lại gặp nhau trên mảnh đồng bằng rộng lớn này.
"Bạch tông chủ, đúng là khéo ghê, thế mà lại có thể gặp cô ở đây".
Một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt đứng trên một con tiên hạc lớn chặn trước mặt Ngọc Lan tông nói.
Ông ta chính là chưởng môn của Giao Hạc tông, người ngoài gọi là Tiên Hạc đạo nhân và cũng có tu vi Nguyên Anh đỉnh.
Bạch Lan Chi nhìn ông ta, khẽ cau hàng mày xinh đẹp lại.
Nàng ta có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vừa thấy đã biết là người khá hòa nhã.
"Chó ngoan không chắn đường!"
Bạch Lan Chi lạnh lùng quát.
Tiên Hạc đạo nhân giật giật khóe miếng, tuy bình thường hai tông cũng thường xuyên đánh nhau, nhưng giờ đôi bên đều cùng đi trên một con đường, không ngờ đối phương vẫn có thái độ như vậy.
"Bạch Lan Chi, ta khuyên cô nếu đến thánh địa thì nên tém tém cái tính của mình lại đi".
"Nơi đó thiên tài tụ tập, người mạnh hơn chúng ta đâu đâu cũng có, đừng có lỡ miệng mà rước họa vào người!"
Tiên Hạc đạo nhân nói, song cũng tránh ra.
Ông ta cũng không muốn đánh nhau với Ngọc Lan tông ở một nơi như này.
"Chuyện này không liên quan đến ông".
Bạch Lan Chi vẫn lạnh lùng, dẫn đệ tử trong tông môn lên đường tiếp.
"Ta đây cũng muốn tốt cho ngươi thôi".
Tiên Hạc đạo nhân đi theo, tiếp tục khuyên: "Thánh Địa Vân Tiêu cực kỳ nguy hiểm!"
"Hai tông chúng ta đến từ cùng một nơi nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Sau này, còn dễ sống tiếp ở bên kia, chẳng phải sao?"