"Cũng không biết tìm một nữ nhân xinh đẹp, rồi sinh cho Diệp Hoàng tỷ tỷ mấy đứa đệ đệ muội muội hay gì đó”.
Diệp Cầm Dao mỉm cười.
"Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau. Muội, ta, Diệp Hoàng, Diệp Long và Diệp Khiêm, năm người chúng ta đều có những lý tưởng và mục tiêu khác nhau”.
"Đại bá vẫn luôn để chúng ta tự do trưởng thành, nếu không với tính cách của muội, sớm đã bị đại bá đánh tét mông rồi”.
Diệp Hiểu Hiểu: …
"Tỷ tỷ, đừng thấy muội nhỏ con thế này mà tưởng muội chưa trưởng thành chứ”.
Nói xong, nàng nằm trên bàn, nhìn bầu trời rồi khẽ thở dài.
Mái tóc dài như mây ngũ sắc xõa trên mặt bàn.
"Tỷ nói xem, nếu như chúng ta mãi mãi không trưởng thành thì tốt biết mấy...”
Giữa những ngọn núi.
Đây là một thung lũng rộng lớn.
Giữa thung lũng có một Hố Trời khổng lồ sâu không đáy, như muốn lao thẳng xuống sâu lòng đất.
Trong Hố Trời, thỉnh thoảng lại phun ra khói đỏ dày đặc, không khí nồng nặc mùi khét của lưu huỳnh.
Xung quanh Hố Trời, một số lượng lớn các công trình kiến trúc bao quanh, giống như hình thành nên quy mô của một thành trì.
Phía trên thành trì, có một tầng trận pháp bao phủ toàn thành.
Đột nhiên, lúc này có một con Loan Điểu bảy màu khổng lồ từ xa bay đến, cuối cùng dừng lại trước trận pháp.
Phía sau Loan Điểu, có vài bóng người đang đứng.
“Đây chính là địa điểm của trận chiến Thiên Mệnh ạ?”, Diệp Hoàng đứng ở phía trước hỏi.
Diệp Thần Phi gật đầu: "Theo tin tức mà Hiểu Hiểu để lại, địa điểm nằm trong một mật cảnh ở dưới đáy Hố Trời”.
"Cách trận chiến Thiên Mệnh vẫn còn vài ngày, chúng ta vào thành đợi trước đi”.
Diệp Long nghiêng đầu hỏi: "Cần phá huỷ đại trận không? Cháu cũng muốn thử xem trận pháp này mạnh đến mức nào”.
Cả người hắn tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Diệp Thần Phi liếc hắn một cái.
"Tại sao cháu lại bạo lực như vậy?"
"Người ta bố trí một đại trận bảo vệ cũng đâu dễ dàng gì”.
"Lần này chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút”.