Mục lục
Độc Tôn Thiên Hạ - Diệp Thần Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hoa Nhung thấp giọng nói, nếu vì vậy mà có người chết, đội trưởng như hắn đúng là vô cùng thất trách.  

 

Nhưng Diệp Hiểu Hiểu không thèm nhìn hắn đến một cái.  

 

Con dao chậm rãi di chuyển.  

 

“Thực sự đủ rồi! Hắn không có ý nói như vậy!”, sắc mặt Hoa Nhung trầm trọng, cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ có thể chọn ra tay.  

 

“Giả dối, rõ ràng hắn cố ý”.  

 

Diệp Hiểu Hiểu hừ nhẹ một tiếng, lại vung ngang con dao nhọn.   

 

Bầu không khí trong phòng lạnh đến đóng băng.  

 

Lúc con dao nhọn càng lúc càng gần huyết quản của Thiệu Đạt, Hoa Nhung và mấy người khác đã sẵn sàng tư thế chuẩn bị ra tay.  

 

“A”.  

 

Bỗng nhiên, Diệp Hiểu Hiểu kêu lên một tiếng, con dao nhọn biến mất trong tay, sau đó tự đi sang một bên.  

 

“Suýt thì quên, đại bá không cho phép ta gây chuyện quá đáng”.  

 

“Thật là chán”.  

 

Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu ngồi xuống.  

 

Giọng điệu và vẻ mặt nhẹ tênh có chút bướng bỉnh, dường như vừa nãy chỉ là đang đùa vui vậy.  

 

“Rạp!”  

 

Thiệu Đạt bỗng đứng lên, đi đến phía sau Nhung Hoa như chạy trốn, va vào mấy chiếc ghế.  

 

Hắn lấy tay ôm cổ, nhìn Diệp Hiểu Hiểu như chẳng có chuyện gì, trong ánh mắt đầy kinh sợ, mồ hôi ướt đẫm quần áo, toàn thân run lên.  

 

Vừa nãy, hắn thực sự cảm nhận được nỗi sợ cái chết!  

 

Nhìn thấy Thiệu Đạt không sao, Nhung Hoa cũng thả lỏng, hoạt động ngón tay, mới phát hiện, lòng bàn tay mình cũng toát mồ hôi.  

 

Tiểu muội muội trông có vẻ vô hại này, vừa ra tay lại quyết đoán mạnh mẽ như vậy!  

 

“Ta thích người mới này”.  

 

Bỗng nhiên cô gái cầm chơi con dao găm đó đứng lên, đến bên cạnh Diệp Hiểu Hiểu.  

 

“Cô bé này còn lợi hại hơn tiểu tử ngốc nghếch A Phấn nhiều”.  

 

Cô gái mỉm cười, trên cổ và trên vai lộ ra ngoài của cô gái đầy vết xăm.  

 

Thứ khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt màu xanh của cô gái, toát ra vẻ băng lạnh vô tận.  

 

“A Phấn là ai?”, Diệp Hiểu Hiểu nghi hoặc.  

 

“Chỉ là một người không cần quan tâm thôi”, cô gái cười nói.  

 

“Tỷ là ai?”  

 

“Hạng Tư Nguyệt”.  

 

Cô gái đưa tay ra: “Đương nhiên, mọi người đều gọi ta là Sói Nữ”.  



Diệp Hiểu Hiểu mở to đôi mắt như chiếc quạt, Sói Nữ, đúng là cách gọi kỳ lạ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK