Mục lục
Độc Tôn Thiên Hạ - Diệp Thần Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Gần như tất cả mọi người đều chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm bọn họ.  

 

Có tò mò, có khó hiểu, cũng có sự tham lam.  

 

Diệp Thần Phi cất bước đi tới, tùy tiện tìm một bàn không có người ngồi xuống.  

 

“Người đâu, mang rượu và thức ăn ngon lên đây”.  

 

“Có ngay!”  

 

Một thanh niên gầy gò lên tiếng trả lời.  

 

Chẳng mấy chốc, hắn ta đã mang một vì rượu và mấy đĩa thức ăn lên.  

 

Lúc này, những vị khách khác mới quay đầu đi, sự ồn ào ban nãy lại trở về.  

 

Ba món ăn, tất cả đều là thịt, nấu nướng hết sức đơn giản và cẩu thả.  

 

Nhưng Diệp Thần Phi vẫn cầm đũa lên, với một quán ăn mà nói, phải có sự can đảm để nếm thử những món ăn ở đó.  

 

Cốc U Lan thì lấy một viên linh thạch hạ phẩm ra đặt vào tay chạy bàn.  

 

Tên chạy bàn ngẩn người, sau đó hớn hở bỏ đi.  

 

Trở lại quầy, hắn ta ghét tai chưởng quầy khôi ngô: “Thúc thúc, chắc là những người đó đi từ nơi khác tới”.  

 

Nói xong, hắn ta lại giơ giơ viên linh thạch kia lên.  

 

Chưởng quầy cầm tẩu thuốc, liếc hắn ta một cái: “Lo làm chuyện của mình đi”.  

 

“Nhìn là biết những kẻ đó không phải loại tầm thường, đừng có tự rước lấy phiền toái!”  

 

Chạy bàn cười ha hả: “Tất nhiên là ta sẽ không làm thế, nhưng đám Hắc Lang kia thì chưa chắc đã kiềm chế được đâu”.  

 

Nhìn theo ánh mắt tên chạy bàn, một bàn năm người mặc bộ quần áo đen tuyền bằng vải thô đang ghé tai nhau, thì thầm chuyện gì đó.  

 

Họ vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Thần Phi.  

 

“Thế thì cứ để bọn họ thử một phen xem sao”, chưởng quầy phun một ngụm khói đặc ra.  

 

Một lát sau, bọn Hắc Lang đứng dậy, nhe răng cười đi tới chỗ Diệp Thần Phi.  

 

“Này”.  

 

“Ngậm cái miệng chó đó lại rồi cút đi”.  

 

Diệp Thần Phi cầm lấy vò rượu uống một ngụm, khẽ nhíu mày, lại đặt nó xuống.  

 

Bị Cốc U Lan nuôi quen miệng rồi, mấy thứ phàm tục này khiến hắn thật sự không có chút hứng thú nào.  

 

Hắc Lang bị lờ đi thì chợt ngẩn người, bao năm qua, hắn ta hoành hành ngang dọc ở đây bao năm, chưa từng thấy một kẻ nào kiêu ngạo như thế.  

 

“Con mẹ ngươi”.  

 

“Rầm!”  

 

Vừa mới mở miệng, cơ thể của năm người bọn Hắc Lang đã bay lên, một đường bay thẳng ra ngoài, phá nát mấy cái bàn, sau đó nện vào tường rồi ngã xuống đất.   



Miệng đầy máu, tất nhiên là cũng không còn hơi thở. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK