Có điều, nàng cũng không có thể hiện cảm xúc ấy ra ngoài mà chỉ cười khẽ nói: "Bọn họ... tốt nhất là không nên đi tìm".
"Cô hiểu được là tốt rồi".
Hồn Hư Tử gật đầu, cho rằng cuối cùng mình cũng thuyết phục được.
"Nhưng cô cũng đừng lo, chỉ cần cô đại diện cho thư viện ra sân và chiến thắng, hơn nữa sau này hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của chúng ta".
"Thì ta đảm bảo những thế lực kia tuyệt đối sẽ không đụng vào các cô".
"Bởi vì, ở trên đầu họ còn có thư viện Thiên Phủ của chúng ta!"
Hồn Hư Tử nói xong thì Diệp Cầm Dao mới hiểu.
Nói nãy giờ ông ta chỉ là muốn chứng tỏ thư viện Thiên Phủ khủng bố cỡ nào mà thôi.
Quả thật, có thể quản lý nhiều thế lực siêu cấp như vậy thì thư viện Thiên Phủ đúng là cực kỳ lợi hại.
Có điều...
Diệp Cầm Dao cười thầm trong bụng.
Chuyện của ta thì do người lớn trong nhà ta quyết định
Muốn ta bán mạng cho các người.
Đến lúc đó, ông tìm người lớn trong nhà ta đi.
Coi ông ấy có đồng ý hay không.
Lăng Vân Tông là một tông môn lớn nằm ở Bắc Bộ giữa vô số dãy núi.
Là một đại tông nhất phẩm, Lăng Vân Tông quản lý một diện tích rộng hơn mười vạn dặm, đệ tử nội môn cộng lại cũng trên trên trăm vạn. Trong khu vực này, không ai có thể khiêu chiến địa vị của họ.
Tông chủ Lăng Vân Tông tên là Đồng Thượng Thanh và là một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ.
Thực lực của ông ta cực kỳ cao siêu, quyền thế ngập trời, vô cùng uy nghiêm, ít khi nói cười.
Nhưng hôm nay, ông ta ngồi trong một căn nhà sau núi, cầm một món đồ chơi tinh xảo lộ ra vẻ mặt đau buồn, khó lòng kiềm nổi.
"Sư tôn".
Lúc này, một thanh niên bước tới, kính cẩn cúi chào.
"Nguyên Hạo à".
Đồng Thượng Thanh cất món đồ chơi đi, chậm rãi thu hồi cảm xúc trên mặt.
Nguyên Hạo nhìn ông ta khẽ thở dài.
"Sư tôn, xin người hãy nén đau buồn, chuyện của tiểu sư đệ cũng chẳng ai muốn cả".
Vẻ đau đớn lại hiện lên trên gương mặt của Đồng Thượng Thanh.
"Sớm biết thế thì ta đã không để Phong Nhi đến thư viện Thiên Phủ rồi".
"Vốn nghĩ rằng nó ở đó có thể học được thứ gì có ích, ai ngờ, nó lại chết trong thí luyện bí cảnh".
Đồng Thượng Thanh nặng nề thở dài.