Đã không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu.
Đám Tùy Vân trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, hai vị trưởng lão trước khi rời đi đã nói cho bọn họ rồi.
“Đi làm việc của mình đi”.
Diệp Thần Phi nhắc nhở bọn họ, sau đó nhìn về núi lớn rất xa phía bắc.
Cũng đến lúc hắn nên đi rồi.
Trạm thứ nhất thì đi đỉnh núi cao Thanh Cổ đi.
Ngày hôm sau, trước cửa lớn nhà họ Diệp.
Hai con ngựa con Huyền Lân đứng hai bên cửa lớn, một đen một trắng.
Hai đội người ngựa đã tụ tập.
Diệp Hoàng và Diệp Long từ trong cửa đi ra, chia nhau nhảy lên ngựa con Huyền Lân.
Hai người nhảy lên ngựa tiến về phía trước, đối diện với nhau.
“Đường ca, con ngựa con Huyền Lân màu trắng thuần này rất thích hợp với huynh đó”, Diệp Hoàng cười nói.
Diệp Long mặc đồ trắng, cộng thêm ngồi trên con ngựa hiền lành, thật sự có chút khí phách giống với thần thương áo trắng Bộ Phi Tuyết khi còn trẻ.
“Còn ta ngược lại không ngờ muội sẽ chọn con ngựa tính cách mạnh mẽ nhất”, Diệp Long cũng cười nói.
Hai người cười ha ha một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ nhàn nhạt.
Từ nhỏ, mọi người đều lớn lên dưới cùng một mái hiên, giữa bọn họ có cạnh tranh, nhưng nhiều hơn là tình bằng hữu cộng thêm tình thân nhiều lần sát cánh bên nhau.
Lần từ biệt này cũng không biết đến bao giờ có thể gặp nhau.
“Đường ca, đến lúc đó đừng để bị muội so sánh đó’, Diệp Hoàng khiêu khích nói, xua đi đau thương khi chia xa.
Diệp Long cũng bật cười: “Người của Thiên Loan Điện như muội hơn nhiều so với bọn ta, nếu trên đường lộ phí không đủ, ta có thể cho muội một chút”.
Nói xong, cậu lấy ra từ trong lòng bàn tay chiếc nhẫn trữ vật Diệp Thần Phi đưa cho, tiện tay cầm chơi.
“Ta khuyên huynh nên giữ lại đi, chúng ta còn có một đại gia đình phải nuôi đấy”, Diệp Hoàng cười nói.
“Xì. Chân Long các bọn ta phải dựa vào bản thân để tạo ra của cải, chút lộ phí đại bá cho này…”
Diệp Long nói xong, thần thức thăm dò trong nhẫn trữ đồ, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm nó thật chặt trong tay.
Cậu cứ tưởng rằng đó chính là lộ phí thôi.
Nếu như nhìn không sai, một đống lớn như vậy nói ít cũng phải trên một tỷ ấy chứ!
Hơn nữa, hình như đều là linh thạch thượng phẩm.
Dường như nhìn thấu dáng vẻ của cậu, Diệp Hoàng cười lớn: “Xem ra cha ta lần đầu cho huynh tiền tiêu vặt”.
Khóe miệng Diệp Long co rút, tiền tiêu vặt…
Có phụ huynh nhà ai cho tiền tiêu vặt như vậy?