Một sức mạnh nhấc lấy cơ thể ông ta, chậm rãi bay về phía trước, đứng trước mặt Diệp Thần Phi.
“Kẻ sau lưng ngươi đang muốn từ bỏ ngươi rồi hả?”, Diệp Thần Phi thản nhiên nói.
Hoàng đế Vĩnh Đông nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt mình, nở nụ cười sầu thảm: “Khi bọn họ đến, ngươi sẽ không thể đi được nữa”.
Diệp Thần Phi hờ hững nhìn ông ta: “Ngươi quá tự phụ”.
“Đúng vậy”.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong hư không.
Ngay sau đó, một thanh niên mặc tố y chậm rãi xuất hiện.
“Ông ta ngồi trên vị trí đó quá lâu, thật sự đã quên mất sứ mệnh ban đầu của mình rồi”.
Thanh niên đó mở miệng nói, sau đó vung tay lên.
Lá cây màu trắng bỗng xuất hiện giữa khoảng không.
Diệp Thần Phi nhìn thấy chiếc lá đó giống hệt phiến lá trong tay mình, giống nhau như đúc.
Chính là lá của cây Vỡ Lòng.
Lá cây nhanh chóng lớn lên, che phủ khắp hoàng thành, ngăn cản những mảnh vỡ đang rơi xuống.
Những mảnh nhỏ đó đều rất nặng, nếu nó rơi xuống thành, có lẽ sẽ phá hủy một phần kiến trúc rất lớn, người chết và bị thương không đếm xuể.
Thanh niên đó đang bảo vệ người dân trong thành.
Sau đó, hắn ta cất phiến lá, đi tới trước mặt Diệp Thần Phi, khom lưng cúi đầu.
“Tiền bối thứ tội, lão sư nhà ta đã chờ ngài từ lâu”.
Thanh niên tố y nói với chất giọng bình tĩnh, tư thế cũng hạ xuống rất thấp.
“Ngươi là ai? Lão sư của ngươi lại ai?", Diệp Thần Phi hỏi.
Người ta muốn nói chuyện đàng hoàng, tất nhiên hắn cũng sẽ bình tĩnh nói chuyện.
“Tên ta là Vũ Hồng, ngài cũng có thể gọi ta là Cửu hoàng tử”.
Nói xong, hắn ta bèn bĩu môi với hoàng đế Vĩnh Đông: “À, là con trai thứ chín của ông ta”.
Diệp Thần Phi khẽ nhíu mày, không ngờ thanh niên này lại là con trai của hoàng đế Vĩnh Đông.
Hắn ta làm ra vẻ ta đây, dường như không xem người sinh ra mình là gì, hoàn toàn không có chút tôn trọng nào.
“Còn sư phụ của ta".
Vũ Hồng cười cười nói: “Tiền bối, thật lòng xin lỗi, ta không thể nhắc đến tên người ở thế giới này, nếu không sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra”.
“Cũng vì thế nên người mới không thể đích thân tới chào đón tiền bối, mong ngài có thể thông cảm cho”.
Vũ Hồng lại khom người.
“Người đó không có ở thế giới này hả?”
Diệp Thần Phi vươn tay, tóm gấu con trên lưng Loan Điểu tới.
“Chẳng lẽ lão sư nhà ngươi cũng là một con gấu?”
Lúc nãy gấu con vẫn còn chìm trong khiếp sợ, bỗng nhiên bị tóm tới, ánh mắt hoang mang.
Sau đó, nó nhìn thấy thanh niên trước mặt thì lập tức trở nên kích động: “Vũ Hồng đại ca, mau cứu ta với!”
“Phú Quý?”