Cũng may nha đầu này nội tâm vẫn tốt, mua nhiều đồ như vậy cũng là để mang về chia sẻ cho đám Diệp Hoàng.
Mà không phải đơn thuần làm bậy.
Trải qua nhiều chuyện một chút là được.
Nghĩ tới đây, Diệp Thần Phi không khỏi nhớ lại đám Diệp Hoàng.
Mấy tháng qua, không biết bây giờ bọn chúng thế nào rồi.
Hắn nâng tay, muốn thông qua đại đạo nhìn xem tình cảnh của bọn chúng.
Nhưng chần chờ một chút lại buông xuống.
“Thôi vậy, mỗi người đều có con đường của mình, can dự quá mức ngược lại không tốt lắm”.
“Cứ để bọn chúng sống cuộc sống tuyệt vời của mình đi”.
Thành Hoàng Diệp, thành đứng đầu trong phạm vi thành Túc, liên minh Cửu Thành.
Trên võ đài lớn Trung Nguyên, một thân ảnh đứng ngạo nghễ.
Xung quanh cô bé, mười mấy võ giả trẻ tuổi nhuốm máu ngã xuống đất.
Đối diện với cô bé, một thanh niên anh võ bất phàm chống trường kiếm, nửa quỳ xuống đất.
“Thiên kiêu thành Hoàng Diệp cũng chỉ như vậy thôi”.
Diệp Hoàng thu hồi trường kiếm, nón rộng vành màu tím nhuốm máu vang vù vù.
Người thanh niên phun ra một ngụm máu tươi, tức giận nói: “Diệp Hoàng, ngươi đừng quá đáng!”
“Quá đáng?”
Khóe miệng Diệp Hoàng nhếch lên một tia cười lạnh: “Còn nhớ lúc bọn ta vừa mới tới thành Hoàng Diệp, cái nhìn của các ngươi như thế nào?”
“Lũ người nhà quê ngang tàng bạo ngược, đám hạ đẳng, loại đê tiện!”
“Ha ha, bây giờ, các ngươi bị loại đê tiện chính miệng mình nói ra đánh ngã xuống đất, trong lòng có cảm giác gì?”
Trên mặt cậu thanh niên xanh đỏ giao nhau, cậu ta nghe qua danh tiếng của Diệp Hoàng, nhưng không ngờ cô bé lại mạnh đến mức này.
Mười mấy thiên kiêu dưới hai mươi tuổi Trúc Cơ kỳ trở xuống của thành Hoàng Diệp đồng thời vây công Diệp Hoàng, nhưng trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi đã bị cô bé đánh bại toàn bộ.
Hơn nữa là thảm bại!
Thậm chí có người bị chém chết tại chỗ!
“Dù bọn ta từng đắc tội, ngươi cũng không thể lòng dạ ác độc như vậy!”, hai mắt cậu thanh niên ứ máu, trong số người bị giết có bạn bè của cậu ta.
“Lòng dạ ác độc, là các người dạy cho ta”.
Diệp Hoàng chậm rãi tiến lên, lấy ra một cái hộp nhỏ đặt trước mặt cậu thanh niên.
Sau khi mở ra, bên trong đặt hai mươi ngón tay sắp xếp gọn gàng.
Mỗi một ngón đều là ngón cái thuộc những cơ thể khác nhau.
“Khi đó nếu như các ngươi không coi người của Thiên Loan Điện làm đồ chơi, hành hạ đến chết”.
“Có lẽ hôm nay sẽ không đến mức này”.