Thấy Diệp Thần Phi không đáp lời, Giản Tinh Tuyền cũng không nhịn được nhắc nhở.
Nếu để Thạch Hào Kiệt đích thân ra tay, chuyện này sẽ không còn là thắng thua đơn giản như vậy nữa.
“Ừm”.
“Hiểu Hiểu, được rồi, ta đã thấy rồi”.
Diệp Thần Phi lên tiếng nói.
Hắn biết, thật ra cô bé đó đang chờ mình lên tiếng thôi.
Vất vả lắm mới nghiên cứu ra được một thứ khó lường như thế, chắc chắn cô bé sẽ muốn khoe khoang với mình một phen.
Khi Diệp Thần Phi vừa mới dứt lời, Thiên Tiên Tử trên lôi đài bỗng nhiên héo rũ với tốc độ cực nhanh.
Cuối cùng, toàn bộ đều biến mất không thấy.
Chỉ còn lại một cô gái tóc tím cùng với viên gạch, cả Thi Hồng đã quỳ rạp dưới đất, máu chảy đầm đìa kia nữa.
“Hì hì”.
Diệp Hiểu Hiểu đắc ý cười với đài cao.
Như thể đang nói, đại bá thấy cháu lợi hại không.
Cuối cùng, trọng tài đã tuyên bố, trận quyết chiến đầu tiên, Diệp Hiểu Hiểu thắng!
Rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy Diệp Hiểu Hiểu đã đánh bại Thi Hồng thế nào, rõ ràng khi đó cô bé đã rơi vào thế hạ phong.
Nhưng khi nhìn thấy Thi Hồng được mang xuống dưới, trên mặt là vẻ sợ hãi mà máu tươi cũng không thể che giấu được.
Có người đã hiểu ra.
Có lẽ chuyện này không thoát khỏi liên quan tới sự xuất hiện của Thiên Tiên Tử.
“Thì ra Hầu Nữ chính là Thiên Tiên Tử!”
Có người hét lớn.
Cách gọi đó nhanh chóng lan rộng trên đấu trường.
Chẳng mấy chốc đã biến thành tiếng hò reo như nước.
“Thiên Tiên! Thiên Tiên! Thiên Tiên!”
Bọn họ lớn tiếng hò hét, thể hiện sự khẳng định và sùng bái của mình với Diệp Hiểu Hiểu.
Diệp Hiểu Hiểu vui vẻ trở về chỗ ngồi chuẩn bị cho trận tiếp theo.
Cô bé đã dùng sự cố gắng của mình, chiến thắng đối thủ mạnh mẽ, lại còn có được sự khẳng định của đại bá.
Quan trọng nhất là.
Cuối cùng cô bé cũng đã thoát được cách gọi “Hầu Nữ” đó rồi, hu hu.
“Chúc mừng trận chiến mở màn thắng lợi”, bên cạnh, Sói Nữ cười nói.
“Trận của tỷ cũng sẽ không thành vấn đề”.
Diệp Hiểu Hiểu cười hì hì, bỗng nhiên cô bé nhớ tới một việc.