Bộ Phi Tuyết vội vàng gọi.
Diệp Thần Phi khẽ nhướng mày, dừng lại.
Bộ Phi Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Nếu ta đoán không sai, đây là nơi mà ngài dùng để bồi dưỡng truyền nhân đúng không?”
Thấy Diệp Thần Phi không phủ nhận, hắn nói tiếp: “Bản lĩnh của ngài thật cao cường, khiến vãn bối phải kinh ngạc!”
Diệp Thần Phi lạnh nhạt đáp lời: “Bỏ qua những lời thừa thãi đi, nói chính sự”.
Bộ Phi Tuyết ho khan vài tiếng: “Tiền bối, thật ra ta chỉ muốn hỏi ngài, khi nào ngài mới có thể thả ta về?”
Tự dưng hắn lại bị đưa đến đây để luyện công với một tiểu tử đần độn. Với sự kiêu ngạo của hắn, nói không tức giận là giả.
Nhưng trong một tháng qua, mỗi lần thức dậy, hắn đều muốn tìm cách rời khỏi nơi này.
Nhưng cuối cùng hắn nhận ra mình không phát hiện được gì cả.
Dần dà Bộ Phi Tuyết đã hiểu, người tạo ra võ đài này có thực lực vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Nếu muốn rời khỏi thì chỉ có thể dựa vào người nọ.
“Ngươi không thể trở về”.
Nhưng Diệp Thần Phi lại cho hắn một câu trả lời mà hắn không thể nào chấp nhận được.
Bộ Phi Tuyết lập tức sầm mặt lại.
“Tiền bối, ngài làm như vậy có phải hơi quá đáng không?”
“Tự tiện giam cầm người khác, ngài không sợ rước lấy nhân quả sao?”
Diệp Thần Phi bật cười: “Ôi chao, ngươi còn biết nhân quả cơ”.
“Đương nhiên”, Bộ Phi Tuyết khịt mũi: “Ta từng đọc một cuốn sách cổ, những người may mắn đều có liên quan đến nhân quả. Nếu như ngoan cố can thiệp thì ngay cả đại năng cũng chưa chắc sẽ có kết cục tốt!”
“Với lại ta nói cho ngài biết, sau lưng ta cũng có người đấy!”
Hắn lạnh giọng uy hiếp.
Nhưng hắn nói không sai, tu vi càng cao, nhân quả liên quan sẽ càng nhiều.
Giữa nhân quả rất đáng sợ,
Vì vậy những đại năng mạnh đến mức có thể điều khiển thiên địa thường đứng ở phía sau, dùng các quân cờ để dàn xếp thiên địa.
Quả thật Bộ Phi Tuyết biết rất nhiều thứ.
Nhưng lần này hắn đã đoán sai.
Diệp Thần Phi chậm rãi đáp: “Ta không quan tâm người đứng sau lưng ngươi là ai”.
“Ta sẽ không thả ngươi về, cũng sẽ không dính phải nhân quả. Nếu ta thả ngươi về thì mới có thể dính vào nó”.
“Nếu ngươi đã hiểu đạo lí nhân quả thì chắc hẳn cũng hiểu những lời này của ta có ý gì”.
Bộ Phi Tuyết chau mày, Diệp Long ở bên cạnh nghe như lạc vào trong sương mù.
Bỗng nhiên Bộ Phi Tuyết biến sắc, lùi lại hai bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Hắn chỉ vào Diệp Thần Phi, giọng run rẩy: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Thần Phi khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, ngươi đã chết”.
“Ta chỉ lấy ký ức và tu vi của ngươi để tạo ra một phiên bản khác của ngươi trong võ đài Tuyên Cổ này thôi”.
“Nếu ngươi rời khỏi võ đài Tuyên Cổ mới có thể gặp rắc rối, hiểu chưa?”
“Người sau lưng ngươi đã vứt bỏ ngươi rồi”.
Bộ Phi Tuyết ngơ ngẩn, hắn thật sự không thể tin được rằng mình đã chết.
Diệp Thần Phi lẳng lặng nhìn Bộ Phi Tuyết.
Lẽ ra hắn không nên nói những lời này với Bộ Phi Tuyết, bởi vì nó không có ý nghĩa gì quá lớn.
Suy cho cùng, Bộ Phi Tuyết chỉ là một công cụ thôi.
Có điều nói cũng không sao cả, sau lại xoá bỏ đoạn ký ức này là được rồi.
Diệp Thần Phi chậm rãi giơ tay lên.
“Tiền bối”.
Một giọng nói khàn vang lên.
“Ngài có thể giúp ta một việc không? Nếu như có thể, trong những ngày tháng sau này ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp vị truyền nhân này của ngài lột xác thành nhân tài kiệt xuất chân chính trong thiên hạ”.
Bộ Phi Tuyết bình tĩnh nói.
Sau một lát im lặng, Diệp Thần Phi gật đầu.
“Nói đi”.
Hắn muốn biết chuyện mà một người đã chết muốn làm nhất là gì.
Bộ Phi Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt đầy hồi tưởng, thì thào: “Ta muốn ngắm nhìn quê hương của mình, có được không?”
Diệp Thần Phi và Diệp Long đều ngây người, không ngờ Bộ Phi Tuyết lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Ta cứ tưởng nguyện vọng của ngươi sẽ có liên quan đến Thuỷ Yên Nhi”, Diệp Thần Phi đáp.
Thuỷ Yên Nhi chính là hồng nhan xưa của Bộ Phi Tuyết.
“Một nữ nhân mà thôi, không đáng để ta lưu luyến như thế”, Bộ Phi Tuyết trả lời.
“Nhưng ngài đã từng nổi giận tàn sát một tông môn thiên cổ vì nàng ấy mà!”, Diệp Long lớn tiếng la lên.
“Trùng Tiêu tông?”
Bộ Phi Tuyết cười khẽ: “Giết nữ nhân của ta, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho chúng à?”
Diệp Long không thể tin được, sự thật có phải là như vậy không?
Hoàn toàn không có sự nghĩa hiệp mềm lòng, cũng không có câu chuyện tình yêu cảm động nào cả, Trùng Tiêu tông bị diệt vong thực chất là vì đã động tới người không nên động thôi.
“Được, ta đồng ý”, Diệp Thần Phi đáp.
Chuyện nhỏ này dễ như ăn cháo.
Chủ yếu là hắn cảm thấy Bộ Phi Tuyết rất thú vị.
“Đa tạ tiền bối!”, Bộ Phi Tuyết chân thành cảm ơn.
Sau đó một cột sáng bao trùm lấy Bộ Phi Tuyết, khiến hắn chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Thần Phi phất tay lên, hắn và Diệp Long lập tức biến mất.
Trên đường trở về, Diệp Thần Phi thấy Diệp Long trầm mặc bèn cười hỏi: “Sao nào, hình tượng của thần tượng sụp đổ khiến cháu khó chấp nhận như vậy sao?”
Diệp Long gãi đầu: “Cháu hơi bất ngờ ạ”.
“Nhưng chưa thể nói là không chấp nhận được, cháu chỉ quan tâm thực lực của ngài ấy, chỉ quan tâm mình có thể đánh bại ngài ấy hay không thôi!”
Diệp Thần Phi gật đầu: “Thật ra người như Bộ Phi Tuyết có đạo tâm rất kiên định, cuộc đời huy hoàng”.
“Nếu hắn có thể theo bên cạnh cháu thì sẽ là trợ giúp rất lớn cho con đường sau này của cháu”.
Diệp Long vâng một tiếng.
Đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Diệp Thần Phi: “Đại bá, ý người là?”
Diệp Thần Phi mỉm cười không đáp.
Chẳng phải chỉ là giúp người chết sống lại, chẳng phải chỉ là kẻ đứng sau, chẳng phải chỉ là đạo lý nhân quả thôi sao?
Chỉ cần hắn muốn làm thì ai đến cũng vô dụng!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK