"Đại bá, sự khiêm tốn của người, thực sự là khiến cháu phải mở rộng tầm mắt”.
Hai mắt Diệp Thần Phi hơi nhíu lại.
"Tiểu Long à”.
"Ta bảo cháu trở về, không phải để cháu nói móc ta như vậy”.
Diệp Long cười tươi rói: "Cháu cũng chỉ là đang học theo phong thái của đại bá thôi mà”.
Cừu Diệp và Tư Thần Lan đứng phía sau đều vô cùng kinh ngạc.
Trước đây, bọn họ chưa từng nhìn thấy một Long chủ như vậy.
Hình tượng phút chốc sụp đổ hoàn toàn!
Diệp Thần Phi hừ một tiếng rồi bước về phía trước.
Tên thị vệ rùng mình, suýt chút nữa đứng không vững.
Con yêu thú đó đã đủ đáng sợ rồi, một người có thể xem nó như vật cưỡi thì phải mạnh mẽ đến mức nào!
"Tiền...tiền bối, chúng ta là...là Lăng Vân tông, Lăng Vân tông phụ trách quản lý nơi này”.
Hắn ta sợ đến nỗi nói lắp.
"Đừng sợ, chúng ta đến đây để vào thành. Đây là lối vào đúng không?"
Diệp Thần Phi hỏi.
Tên thị vệ gật đầu, vội vàng đáp: "Đúng vậy, tiền bối, từ đây có thể từ đi vào Uyên Thành, phí thông hành của mỗi người là một ngàn linh thạch”.
Rất nhanh, Diệp Hoàng đã đếm đủ số linh thạch và giao cho thị vệ.
Với gia sản của bọn họ, cũng chưa đến mức phải hành sự thô bạo ngang ngược.
Khi bọn họ chuẩn bị đi vào thì bỗng phát hiện Nhan Hi không đi theo, nàng ấy đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm vào mép của đài cao.
Ở đằng kia, một lão giả và một thiếu nữ đang đứng sững sờ.
"Ông nội Giang?"
Một lúc sau, Nhan Hi lên tiếng.
Giang Lão đứng ở phía xa, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc và bất ngờ.
Ông ta không ngờ vậy mà lại thực sự gặp cô gái năm đó ở đây.
"Tiểu Hi, đã lâu không gặp”.
Giọng ông ta khản đặc.
Lúc này, Diệp Thần Phi đi tới.
"Người quen?"
Gặp gỡ người quen ở đây không phải là một định mệnh bình thường.
Tuy nhiên, Nhan Hi lắc đầu, vẻ mặt phức tạp.
"Không, Diệp gia chủ”.
"Ta...đã không liên quan gì đến bọn họ nữa rồi”.
Nói xong Nhan Hi quay người trở về đội ngũ.
Diệp Thần Phi nhìn qua phía bọn họ, sau đó cũng không nói nhiều, dẫn theo một nhóm người biến mất ở lối vào Uyên Thành.
"Haiz…”.