Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Đó là, ầy, việc gì cũng biết một chút, cuộc sống càng thú vị hơn!”  

 

Lưu Minh vốn định nói, ngoại trừ sinh con, thì không có gì mà mình không biết làm, nhưng ngại uy nghiêm của chủ nhà nên đổi cách nói.  

 

“Có cần tôi giúp không?”  

 

“Không cần đâu, học cả ngày cô cũng mệt rồi, nghỉ một lúc đi, ở đây để tôi, chốc nữa ăn cơm, tôi gọi cô!”  

 

Lưu Minh cầm muôi, quay người cười với Lý Duyệt Nhiễm.  

 

Ngoại trừ củ cải hầm thịt bò và cà nướng hơi cầu kỳ một chút, những món khác đều rất đơn giản.  

 

Chỉ lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, Lưu Minh định ra mở cửa, thì Lý Duyệt Nhiễm đã tranh trước.  

 

Thạch Thái Nhiên cầm hai chai rượu trắng và một ít đồ ăn chín đứng ở cửa, khi anh ta nhìn thấy Lý Duyệt Nhiễm, liền kinh ngạc không thốt ra lời, sao nhà anh Minh lại có thêm một cô gái xinh đẹp thế này.   

 

Nhất thời anh ta không biết nói gì mới phải.  

 

“Xin chào, anh tìm ai?”  

 

Lý Duyệt Nhiễm chớp đôi mắt to hỏi.  

 

“À, cô là chị dâu phải không, tôi là anh em của anh Minh, cô gọi tôi là Thạch Đầu là được!”  

 

Hồi lâu sau Thạch Thái Nhiên mới thốt ra được một câu.  

 

“Chị dâu?”  

 

Lý Duyệt Nhiễm bị gọi vậy có chút thộn mặt, vội vàng xua tay giải thích: “Không phải, không phải, tôi là khách thuê nhà, anh đến tìm chủ nhà à, vào đi!”  

 

Nói xong Lý Duyệt Nhiễm tránh sang một bên mời Thạch Thái Nhiên vào.  

 

“Thạch Đầu đến rồi à, mau vào ăn cơm đi!”  

 

Lúc này Lưu Minh đã bưng bốn món lên bàn.  

 

Thạch Thái Nhiên cũng không khách sáo, ngồi thẳng vào bàn, giữa anh em có lúc không cần nói nhiều.  

 

“Anh Minh, mấy năm không gặp, không ngờ anh đã học được nấu ăn, hơn nữa làm còn ngon như này!”  

 

Thạch Thái Nhiên vừa ăn miếng lớn, vừa giơ ngón tay cái lên với Lưu Minh.  

 

“Đúng thế, chủ nhà, trước đây anh làm đầu bếp à?”  

 

Lý Duyệt Nhiễm cũng không nhịn được khen ngợi nói.  

 

Lưu Minh lắc đầu, nhấp ngụm rượu, sau đó cười nói: “Trước đây tôi không biết làm gì cả, nhưng con người cũng là do ép mà ra!”  

 

Lời thô, nhưng đạo lý không thô.  

 

Lý Duyệt Nhiễm hiểu như không hiểu gật đầu, lại ăn mấy miếng, sau đó đặt đũa xuống, quay về phòng phát trực tiếp.  

 

“Anh Minh, tôi kính anh!”  

 

 

 

Lý Duyệt Nhiễm đi rồi, Thạch Thái Nhiên mới thả lỏng hơn một chút, liên tục cụng hết ly này đến ly khác với Lưu Minh, chỉ một lát sau, anh ta đã bắt đầu nói chuyện không được rõ ràng.  



“Anh… Anh Minh, anh về đây khiến tôi rất vui, đã lâu rồi chúng ta không được uống rượu như thế này!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK