Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhân viên bán hàng nhìn hai người liếc mắt đưa tình nên có chút sốt sắng nói.  

 

Kỳ thực ban đầu cô ta không cho rằng hai người là tình nhân, dù sao một người ăn mặc rách nát quê mùa và một nữ thần từ đầu đến chân là hàng hiệu thì sao có thể là một đôi tình nhân được?  

 

Nhưng không phải các cặp tình nhân đều có ánh mắt như vậy ư?  

 

"Được rồi, tôi lấy bộ đồ này, cô giúp tôi gói đồ cũ lại nhé!"  

 

Mạc Liên Y không để ý đến lời nói của nhân viên bán hàng.  

 

"Đợi đã, bộ đồ này bao nhiêu tiền thế?"  

 

Lưu Minh chợt hỏi.  

 

"Thưa anh, quần áo và giày tổng cộng là mười tám nghìn nhân dân tệ!"  

 

Nhân viên bán hàng cười nói.  

 

"Cái gì vậy chứ?"  

 

"Các người đang ăn cướp à?"  

 

Lưu Minh không kiềm chế được kêu lên.  

 

"Được rồi, đi quẹt thẻ đi!"  

 

Mạc Liên Y trực tiếp đưa thẻ ngân hàng của mình cho nhân viên bán hàng, để Lưu Minh tiếp tục lải nhải thì chắc chắn sẽ rất mất mặt.  

 

"Bộ đồ này được làm từ vàng chắc!"  

 

Lưu Minh nhìn bộ quần áo trên người nhíu mày tự nói.  

 

"Cũng không phải tiêu tiền của anh, anh tiếc của gì chứ? Đây là do tôi đền cho anh mà!"  

 

"Quan trọng là tiền tôi mua quần áo mười năm cũng không đến mười tám nghìn tệ!"  

 

Một lát sau nhân viên bán hàng đã mang quần áo và hóa đơn đi ra.  

 

Có điều Lưu Minh vẫn thay lại bộ quần áo cũ của anh.  

 

Mạc Liên Y hỏi anh tại sao, anh nói quần áo đắt thế này mặc lên người anh cảm giác không đúng lắm.  

 

"Đúng là tên quê mùa!"  

 

Lườm Lưu Minh một cái rồi đưa túi xách cho Lưu Minh.  

 

Sau đó Lưu Minh trở thành nhân viên xách đồ, Mạc Liên Y nhìn thấy thứ mình thích là mua, mua xong lại treo lên người Lưu Minh, lúc này trên người anh từ trên xuống dưới nào là túi lớn túi bé.  

 

"Cô Mạc, tôi thấy đủ rồi đó, phụ nữ trong thôn đi chợ vào năm mới cũng không mua nhiều đồ như cô đâu!"  

 

Lưu Minh không nhịn được nói, túi lớn túi bé này đối với Lưu Minh mà nói đương nhiên không nặng, nhưng chủ yếu là quá nhiều, rõ ràng rất thừa thãi.  

 

Mạc Liên Y quay đầu lại nhìn Lưu Minh, rồi bật cười thành tiếng.  

 

"Được rồi, vậy tạm thời không mua nữa, chúng ta về thôi!"  



Mạc Liên Y cười nói, sau đó hai người hòa mình vào dòng người xuống cầu thang, đến sảnh lớn tầng một. Lúc này sảnh lớn đã rất náo nhiệt, không ít người đang bu lại chung quanh một quầy hàng chỉ chỉ trỏ trỏ, dường như đang bàn tán gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK