Nhớ tới khuôn mặt bỉ ổi của lão bất tử kia thì đương nhiên Lưu Minh sẽ không có câu nào hay.
"Ha ha!"
"Lưu Minh, anh có biết dáng vẻ bây giờ của mình khiến tôi nhớ đến cái gì không? Vẻ mặt của một người vợ oán chồng đó!"
Hai cô gái trên bàn thấy vẻ mặt u oán kia của Lưu Minh thì không nhịn được bật cười.
"Bỏ đi, không nghĩ đến lão bất tử kia nữa, chúng ta ăn cơm đi!"
Lưu Minh lắc đầu.
Lúc này, cổng bị đẩy ra, một cô gái đeo cái kính râm to bự mang khẩu trang ăn mặc kín mít đi vào.
"Cô là ai?"
Lưu Minh nhìn cô gái ăn mặc kỳ lạ kia không kiềm được hỏi, trời nắng nóng ăn mặc như vậy có phải bị điên không trời?
Cô gái cũng không nói gì chỉ móc điện thoại ra nhìn rồi lại ngó Lưu Minh, bấy giờ mới mở miệng: "Anh chính là Lưu Minh?"
Lưu Minh gật đầu, ừ một tiếng.
Lúc này, cô gái mở cởi đồ lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành trước mặt mọi người nói với giọng như ra lệnh: "Tôi muốn sống ở đây với anh mấy ngày!"
"Cái gì, cô muốn ở với tôi mấy ngày?"
"Người đẹp à, cô là ai thế? Chúng ta hoàn toàn không quen, ok?"
Lưu Minh sửng sốt, một cô gái xinh đẹp xa lạ bỗng chạy đến trong nhà nói muốn sống với mình mấy ngày. Chuyện này rốt cuộc là sao?
"Anh tên Lưu Minh và là một tiểu thần côn đúng không?"
"Đúng thế!"
Lưu Minh gật đầu, nhíu mày khó hiểu nhìn cô gái trước mặt, rốt cuộc thì cô ta là ai? Sao lại biết rõ như vậy, hay là do nữ thần cử tới?
"Đúng là được rồi!"
Cô gái gật đầu rồi vênh váo chỉ vào vali và túi xách trên tay nói: "Tôi phải ở chỗ nào? Trực tiếp chuyển đồ đạc của tôi vào là được!"
"Chị hai à, chúng ta có thể nói rõ trước được không? Tuy cô rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể chẳng phân rõ đúng sai vậy chứ? Chỗ này của tôi cũng không phải trại thu nhận, không phải ai cũng có thể đến ở!"
Lưu Minh khóc không ra nước mắt nói.
Tuy cô gái trước mặt rất xinh, nhưng hình như đầu óc có vấn đề thì phải.
"Lẽ nào họ Nhiếp kia không nói cho anh biết? Tên khốn kia, đợi đến khi tôi về chắc chắn sẽ đập cái quán thần côn của anh ta!"
Cô gái cau mày, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy vẻ khó hiểu.
"Họ Nhiếp?"
Lưu Minh ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ đến khuôn mặt đáng khinh trong vẻ ngoài thanh tú kia.
"Hóa ra cô chính là người mà Tinh Hoàng đã nói?"