Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cháu Lưu, mau nếm thử tay nghề của dì Văn Thanh đi!”  

 

Mạc Thiên Nam uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, ngồi trên băng ghế cười ha hả, ông ta nói với Lưu Minh.  

 

Lưu Minh gật đầu, gắp một miếng móng lợn hầm đặt vào trong miệng, cảm thấy cũng không tệ, ít nhất ngon hơn nhiều so với một số nhà hàng bên ngoài.  

 

Có người ăn cơm để sống, có người sống để ăn cơm.  

 

Lưu Minh chính là vế trước, dù đồ ăn ngon hay không, anh đều có thể ăn được.  

 

“Liên Y, con cũng ăn đi!”  

 

Lữ Văn Thanh cười đứng dậy, gắp một vài miếng rau thanh đạm cho Mạc Liên Y.  

 

“Không ngon như Lưu Minh làm!”  

 

Mạc Liên Y rất không tình nguyện ăn một miếng, mặt đầy cảm giác chán ghét.  

 

“Liên Y, con nói gì vậy!”  

 

Mạc Thiên Nam có chút mất hứng nói.  

 

“Lão Mạc, anh đừng dạy dỗ Liên Y, món ăn em làm vốn không ngon, nếu Liên Y muốn ăn đồ cậu Lưu làm, đến lúc đó em đến học cậu ấy là được!”  

 

Lữ Văn Thanh lúng túng cười.  

 

Có thể nhìn ra, Lữ Văn Thanh là một người phụ nữ có nguyên tắc, mục đích của bữa cơm gia đình hôm nay chính là để hàn gắn mối quan hệ giữa bố con hai người, bà ta oan ức một chút cũng không sao!  

 

Lữ Mạnh nhìn một nhà người ta, trong lòng có chút khó chịu, từ sau khi thằng khốn kiếp ăn mặc rách rưới đi vào, dường như bản thân bị coi thường vậy.  

 

“Ha ha, cô à dượng à, lần đầu tiên con đến nhà hai người cũng không chuẩn bị món quà đắt tiền gì, mọi người đừng chê bai con!”  

 

Nói xong Lữ Mạnh lấy từ trong túi ra một cái hộp đặt lên bàn, trong hộp là Kim Đồng Ngọc Nữ lớn chừng bàn tay, bên cạnh hai đứa trẻ còn đúc một rồng một phượng.  

 

Nhìn kim quang lóe sáng, xa hoa bức người.  

 

Mạc Thiên Nam nhìn cũng không nhìn quà của Lữ Mạnh, chỉ gật đầu một cái.  

 

“Người anh em Lưu cũng là lần đầu đến nhà dượng tôi, không biết anh có mang theo quà cáp gì không, có thể mở ra để tôi mở mang tầm mắt được chứ!”  

 

Lữ Mạnh cười ha hả nói.  

 

Nhắc đến quà cáp, Lưu Minh thật sự là có mang, từ nhỏ nhận được giáo dục của sư phụ Lão bất tử, các loại phép tắc anh đều ghi nhớ trong lòng, lần đầu đến thăm nhà nhất định phải mang theo quà.  

 

Lưu Minh lấy từ trong túi ra hai chiếc túi vải lớn chừng bàn tay đưa cho Mạc Thiên Nam.   

 

“Chú Mạc, đây coi như là lần đầu tiên cháu chính thức đến thăm nhà, cũng chẳng mang theo thứ đồ gì tốt. Món đồ này có thể nâng cao tinh thần thức tỉnh trí não, nếu không chê, chú cầm lấy ạ!”  

 

“Cảm ơn cháu Lưu, vậy chú không khách khí đâu!”  

 

Trên mặt Mạc Thiên Nam cười như sắp nở hoa, nhận lấy chiếc túi vải rách rưới từ tay Lưu Minh, một cái đưa cho Lữ Văn Thanh, một cái giữa cho mình.  

 

Ông ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết đồ trong tay Lưu Minh đều là đồ tốt.  



Lúc này Lữ Mạnh lại lên tiếng: “Người anh em, lần đầu tiên đến nhà của dượng tôi mà anh mang theo thứ đồ rách rưới này, anh cảm thấy thích hợp sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK