“Cô gái nhỏ à, đây không phải vợ tôi, là thư ký của tôi, thư ký ấy, cô hiểu chứ!”
Lưu Minh cười, sau đó tự đi vào bên trong câu lạc bộ, vừa đi vừa quan sát bố trí trong hành lang, dừng một lát lại bình phẩm lung tung về mấy loại hoa cỏ trưng bày ở hành lang này: “Cá phát tài sao lại bày ở vị trí này chứ? Ông chủ của các cô thật là không có thưởng thức, câu lạc bộ như vậy mà không trồng chút hoa cỏ, lại nuôi nhiều chuối tây như vậy!”
Cô gái tiếp khách tu dưỡng nghiệp vụ rất tốt, cô ta vẫn luôn nghe Lưu Minh lải nhải, nhưng cũng không có bất kỳ lời phát biểu nào.
Cô ta mỉm cười dẫn hai người lên tầng hai rồi nói: “Thưa anh, anh chọn một phòng VIP yêu thích đi!”
“Tìm phòng VIP yêu thích cái gì chứ, cho ông đây một phòng VIP lớn nhất, tìm cho tôi một kỹ thuật viên xinh đẹp nhất ở chỗ các cô, hôm nay ông đây phải buông thả bản thân một chút!”
Lưu Minh phất tay đầy khí chất, nữ cảnh sát bỏ tiền ra anh còn khách khí gì chứ, đây là tiền thuế của dân mà.
Cô gái tiếp khách vô cùng lễ phép mời Lưu Minh vào một căn phòng, phòng VIP rất lớn, bố trí cũng cực kỳ có phong cách, cả phòng trải sàn gỗ đỏ, ở giữa có một tấm bình phong chắn, một bên để bàn trà ghế trà, một bên đặt một cái giường lớn.
Lưu Minh đi quanh phòng, ngoại trừ cạnh cửa sổ trưng bày hai chậu chuối tây thì cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Thưa anh, anh cứ nghỉ ngơi một lúc, kỹ thuật viên sẽ lập tức tới ngay!”
Cô gái tiếp khách ưu nhã châm một khối hương bằng gỗ, sau đó cộp cộp đôi giày cao gót bước ra ngoài.
“Tìm một kỹ thuật viên xinh đẹp nhé!”
Lưu Minh thoải mái nằm ở trên giường híp mắt lại, còn không quên nói với cô gái tiếp khách.
“Anh thật đúng là một tên háo sắc, trong đầu toàn là gái xinh thôi!”
Liễu Băng Thanh trợn mắt nhìn Lưu Minh.
“Xì, anh đây gọi là đang biễu diễn trực tiếp, đến đây rồi làm gì ai không phải tên háo sắc chứ, nếu tôi không giả bộ làm dáng vẻ của một tên sắc lang, làm sao tra được rốt cuộc ở đây có thủ đoạn gì!”
Lưu Minh nghiêm túc nói.
“Tôi chẳng thèm tin mấy câu hoang đường của anh!”
Liễu Băng Thanh hết sức khinh bỉ nhìn Lưu Minh, cô ta đến vách ngăn, hậm hực ngồi trên ghế trà.
Lưu Minh cũng không để ý đến cô ta, mà cực kỳ thoải mái nằm thành hình chữ Đại trên giường, cũng không biết tối qua ngủ không ngon hay như nào, anh chỉ cảm thấy có cơn buồn ngủ ập đến, không nhịn được muốn nhắm mắt lại.
Một tràng tiếng giày cao gót vang lên, hình như là một người đàn ông đi vào, nhưng đôi mắt của Lưu Minh cũng chẳng buồn mở, anh còn không quan tâm kỹ thuật viên này rốt cuộc có phải người đẹp hay không, chỉ muốn ngủ một giấc.
Trong lúc mơ mơ màng màng, anh chỉ cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé lạnh như băng không ngừng đụng chạm trên người mình, cách thức vô cùng thành thạo, hơn nữa lực cũng vừa phải.