Lưu Minh che chắn cho Mạc Liên Y phía sau mình, vẻ mặt lạnh tanh nhìn Bạch Trạch.
Đối với Lưu Minh mà nói, Bạch Trạch là kiểu người anh không bao giờ để mắt tới, cho nên không thể nói là xem thường mà căn bản không thèm liếc mắt qua, dù sao hai người họ cũng không cùng một đẳng cấp.
“Haha, lần này thằng quê mùa Lưu Minh đó xem như xong đời, đại ca thực sự tức giận rồi”.
Thấy một màn này, mấy tên có mặt ở đó đã mở cờ trong bụng.
Nghe thấy lời này của Lưu Minh, Bạch Trạch càng thêm tức giận, hắn ta dùng toàn bộ sức lực bản thân trực tiếp bật dậy, một chân hắn ta tấn công về phía dưới Lưu Minh.
“Quá chậm rồi!”
Lưu Minh nhẹ nhàng nâng một chân lên, một cước đá vào đùi Bạch Trạch, hắn ta mất trọng tâm liền ngã nhào xuống mặt đất, khuôn mặt trực tiếp tiếp xúc với nền đất.
Thân hình mập mạp nôn ra một bãi đờm, dính cả vào mặt, thoạt nhìn có chút ghê tởm.
“Mày…”
Bạch Trạch gạt cục đờm ghê tởm kia đi, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Lưu Minh, giận đến mức muốn phun ra lửa.
Ngay sau đó, hắn ta rút từ bên hông ra một con dao găm hơn mười phân vọt về phía Lưu Minh.
“Lưu Minh cẩn thận!”
“Cẩn thận đấy”.
Thấy một màn này, các cô gái có mặt ở đó đều vô cùng bàng hoàng.
Trên mặt Lưu Minh mang theo tia cười chế nhạo, anh trực tiếp kéo Mạc Liên Y tránh qua một bên, sau đó bồi thêm một cước đá vào mông Bạch Trạch khiến hắn ta lại ngã nhào xuống mặt đất.
Bạch Trạch thực sự nổi giận, đã lớn như vậy rồi hắn ta chưa từng mất mặt như vậy.
Hắn ta không nói hai lời, trong tay cầm dao găm hướng về phía Lưu Minh.
Lưu Minh giữ Mạc Liên Y lắc mình tránh, nhưng con dao đột nhiên đổi hướng, trực tiếp đâm thẳng về phía Mạc Liên Y.
Trong lòng Bạch Trạch cười lạnh, hắn ta biết Lưu Minh lợi hại hơn mình, một dao này chắc chắn không trúng anh, có điều Mạc Liên Y không biết võ, hắn ta tin tưởng một chiêu này nhất định có thể lấy mạng cô ta.
Con dao rất nhanh đã lao đến trước người Mạc Liên Y, lúc này cô ta muốn tránh cũng đã muộn.
Mạc Liên Y nhìn thấy con dao sáng loáng lao về phía mình, cô ta lập tức ngây ngẩn cả người, căn bản không biết phải làm sao.
Ngay sau đó một thân ảnh chắn ngay trước người Mạc Liên Y, con dao nhỏ trực tiếp đâm vào trong quần áo Lưu Minh.
Lưu Minh đoạt lấy con dao nhỏ, một cước đá Bạch Trạch bay ra ngoài.
“Lưu Minh, Lưu Minh, anh sao vậy?”
Mạc Liên Y căn bản không ngờ đến, tên Lưu Minh này lại chắn dao giúp mình.
“Tôi, tôi không xong rồi”.