Tống Chấn Sơn nằm dưới đất, ôm cái mặt sưng to của mình, mếu máo nói.
“Ha ha, chỉ là một chút nước nghe lời bình thường thôi?”
Lưu Minh nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, trực tiếp tóm vạt áo của Tống Chấn Sơn kéo đến bên bàn, đập vỡ một chai rượu không trên bàn, đặt mảnh vỡ thủy tinh trước mặt hắn, nói: “Đây chỉ là mảnh vỡ thủy tinh bình thường thôi, mày ăn cho tao!”
“Thứ, thứ này làm sao mà ăn được? Ăn vào sẽ chết đấy!”
Tống Chấn Sơn trừng to mắt hỏi.
“Làm sao không ăn được, chẳng lẽ khi mày muốn hủy hoại cả đời người ta, thì không suy nghĩ đến sẽ chết người không à?”
Lưu Minh cất giọng băng lạnh, lúc này, cảm xúc của anh vô cùng bất ổn, trước đây khi sống cùng lão bất tử trên núi, chưa từng thấy sự tàn khốc của thế giới này, anh không nghĩ rằng có lúc con người có thể cầm thú đến mức này.
“Tôi khác cô ta, tôi là cậu lớn nhà họ Tống, bố tôi là Tống…”
Tống Chấn Sơn đang định phản bác, Lưu Minh lại tát một cái khiến hắn ngã xuống đất.
“Trong mắt tao chỉ có một loại không giống nhau, trừ phi mày không phải là người sống, nếu hôm nay mày không muốn chết thì ăn chai thủy tinh cho tao!”
Tầng bốn của câu lạc bộ Cửu Thiên là một trung tâm tắm thư giãn lớn, có không ít cậu ấm nhà giàu đến đây chơi, không phải ở đây đầy đủ thiết bị, mà là vì có không ít sinh viên làm việc ở đây.
Nếu may mắn, thậm chí có thể tìm được con chim non xinh đẹp.
Hầu Tông Dư quấn khăn tắm từ một phòng bao VIP rộng lớn đi ra với vẻ mặt khoan khoái.
“Đại ca Hầu, mùi vị hai cực phẩm này thế nào?”
Lúc này Chu Hầu mặc trang phục rộng rãi, để tóc ba phân cúi đầu khom lưng đi đến.
“Ừm, rất tốt, tên nhóc cậu biết làm việc đấy”.
Hầu Tông Dư hài lòng gật đầu, vỗ vai Chu Hầu.
“Có thể làm việc cho đại ca Hầu là phúc của tôi”.
Chu Hầu cung kính đi đến bên bàn của phòng nghỉ ngơi, cầm một ly rượu vang đưa qua.
Hầu Tông Dư ngồi trên sofa, vừa uống rượu vang, vừa hút thuốc, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
“Cậu Chu, tôi tìm được cậu rồi, cậu mau xuống xem đi, tầng ba xảy ra chuyện rồi, mấy anh em đều bị một tên nhóc thối đánh, hơn nữa tên đó còn chỉ rõ họ tên muốn cậu xuống”.
Hầu Tử thở hổn hển chạy đến, khi nhìn thấy Chu Hầu, thầm thở nhẹ nhõm.
Thực ra khi gã chạy ra khỏi phòng bao, đã gọi điện cho ông Chu, nhưng dù sao nước xa không cứu được lửa gần.
“Cái gì, lại có người dám đến gây chuyện với anh em của tao?”
Chu Hầu còn chưa nói gì, Hầu Tông Dư ngồi trên sofa đã không thể ngồi yên.
Mấy ngày trước hắn bị Lưu Minh đánh một trận, bây giờ thương tích trên mặt mới vừa khỏi, đang buồn sầu không có chỗ xả giận, không ngờ có kẻ không có mắt đến tận cửa.
Chu Hầu, cậu xuống trước đi, đợi tôi thay quần áo rồi đến ngay!”
Hầu Tông Dư uống cạn ly rượu vang trong tay, đập mạnh ly rượu lên bàn.
“Đi, chúng ta xuống xem kẻ nào không có mắt dám động thổ trên đầu thái tuế!”