Cháu mời anh ta ăn độc dược thì đúng hơn!
Nghĩ tới đây, Lâm Thu Vũ dường như nhớ ra điều đó, cô ta nói hết sức khôn khéo: “Quả thật cũng nên cảm ơn anh ta, đợi cuối tuần có thời gian thì mời anh ta đến nhà, cháu sẽ đích thân làm một bữa ngon sở trường, hai vị thần y một lớn một nhỏ có thể thử chút!”
Cháu gái nhà mình cuối cùng đã trưởng thành!
Ông Lâm gật đầu hài lòng.
Tòa cao ốc Đường Hải.
Lý Giai dẫn theo đám người bước nhanh về phía Lưu Minh.
“Ông chủ Lý dẫn theo nhiều ông trùm giới thương gia như vậy, rốt cuộc là muốn đi đâu?”
“Nhìn hướng bọn họ đi, hình như là đi tìm chàng thanh niên kia!”
“Bọn họ tìm chàng thanh niên kia làm gì, chẳng lẽ tìm hắn gây phiền phức?”
Người tầng dưới trong tiệc rượu cũng nhìn không chớp mắt các ông trùm kinh doanh do Lý Giai dẫn đầu!
Suy cho cùng đội ngũ như này quá mức sang trọng, nói không khoa trương chút nào thì những người này đang khống chế toàn bộ mạch kinh tế của Đường Hải.
Lưu Minh đang nói chuyện với Lý Phượng Hoàng, hiển nhiên cũng chú ý tới tình hình bên này.
Con người Lý Giai làm việc tuyệt đối đáng tin, không ngờ chỉ trong chốc lát đã kéo tới nhiều ông thần tài như vậy.
“Quả thận rỗng này không đáng tiền!”
“Trong bụng kia hình như có một con sâu kỳ quái sinh trưởng, cái này còn đáng tiền đấy”.
“Người này này lợi hại, đang cõng một con quỷ!”
Lưu Minh từ trên ghế sofa đứng dậy, cười híp mắt nhìn những tờ tiền giấy, à không, những ông trùm giới kinh doanh đang đi về phía mình.
“Tiểu thần y, quả thật ngại quá, mới họp xong, để cậu đợi lâu rồi”.
Lý Giai đi lên, mặt đầy áy náy nói.
“Không sao, dù sao thì công việc là quan trọng!”
Lưu Minh cười nói.
“Nào chư vị, tôi giới thiệu một chút với các ông, đây chính là tiểu thần y tôi vừa nhắc với mọi người đó, nhờ vào y thuật cao siêu, ngay cả ông Lâm cũng bội phục”.
“Tiểu thần y, tôi giới thiệu với cậu, vị này là ông Diệp ngành mỏ Đường Hải, vị kia là ông chủ Trần của sinh thái Hoa Văn…”
Lưu Minh cười gật đầu, anh chào hỏi một tiếng với các ông trùm giới thương gia, sau đó anh ngồi xuống ghế sofa.
Những ông trùm kia cũng không khách sáo tự tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ có Lý Giai mặt đầy cung kính đứng sau lưng Lưu Minh.
“Những ông trùm kia hình như không phải đi gây phiền phức!”
“ĐM, các người nhìn ông chủ Lý đi, ông ta đứng sau lưng chàng thanh niên kia kìa, hơn nữa thái độ cũng vô cùng cung kính!”
“Rốt cuộc chàng thanh niên này có lai lịch gì?”
“Vừa rồi lúc chúng tôi họp trên tầng, nghe ông chủ Lý nói mình quen một tiểu thần y, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, không ngờ tiểu thần y lại trẻ đến như vậy, không biết là học trò của vị cao nhân nào!”