Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hậu Tông Dư hừ lạnh, nhưng ngay sau đó, sắc mặt gã ta liền sa sầm, cảm giác như có một chiếc mũ xanh từ trên trời rơi xuống, chụp lên đầu gã ta. 

Bởi vì, lúc này, dường như có tiếng nỉ non đau đớn của phụ nữ, truyền ra từ trong phòng Mạc Liên Y…

Trong phòng Mạc Liên Y khoác một chiếc áo choàng, để lộ ra thân hình hoàn mỹ. 

Lưu Minh đang cầm một lọ gì đó màu đen tuyền xoa lên người Mạc Liên Y. 

Cơ hồ mỗi lần xoa, âm thanh quyến rũ sẽ phát ra từ miệng cô ta, thứ âm thanh cực kỳ dày vò Lưu Minh, cô nam quả nữ ở trong một không gian khép kín, cùng với tiếng rên rỉ quyến rũ còn có sự đụng chạm nhạy cảm từ ngón tay, hết thảy những điều này rất dễ khiến người ta có cảm giác kỳ quái. 

Chất lỏng màu đen được làm từ rượu cao hạt, tro cỏ và máu ngón tay giữa của anh tạo thành. 

Máu ngón giữa là huyết dương tinh, rượu cao hạt là tinh chất của ngũ cốc, còn tro cỏ là tinh hoa của thực vật, ba loại này đều có dương khí mạnh, kết hợp với kỹ thuật xoa bóp đặc biệt, âm khí trong cơ thể có thể được đào thải hoàn toàn, đương nhiên sẽ kèm theo cơn đau dữ dội. 

“Thứ khốn kiếp nhà anh, đừng mạnh tay quá”. 

“Ầy, thoải mái lắm”. 

“Khốn kiếp, đừng ấn chỗ đó, đau quá”. 

Hậu Tông Dư nghe thấy những lời này, mặt anh ta xanh mét đi, nữ thần mình còn chưa dám động đến một ngón tay, vậy mà đã bị tên khốn này kéo vào phòng, còn phát ra âm thanh như vậy. 

Bây giờ anh ta cảm thấy trên đầu không phải chỉ là đội mũ xanh, mà là một thảo nguyên xanh ngắt khiến anh ta vô cùng xót xa. 

Anh ta hiện giờ đã không còn mặt mũi nào đứng ở biệt thự nữa. 

Hai tiếng sau… 

“Rốt cuộc cũng thu phục xong”. 

Lưu Minh lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. 

“Tôi không sao rồi hả?” 

Mạc Liên Y phát hiện dấu tay đen trên người đã biến mất, cơ thể thả lỏng đi rất nhiều, cảm giác như khỏe lại sau một trận ốm nặng vậy. 

“Ờm, không sao nữa rồi, cái kia, tôi ra ngoài trước đây, cô tắm rửa đi”. 

Sau hai tiếng đồng hồ nghe âm thanh mê người và sờ soạng làn da bóng loáng như ngọc, Lưu Minh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhìn thấy cặp đùi trắng bóc kia, anh không nhịn được nuốt khan một ngụm nước miếng, chạy trối chết. 

Sau khi ngồi trên ghế sô pha uống vài tách trà mới làm dịu đi cơn nóng trong người anh. 

“Này cháu, sắc mặt cháu có vẻ không tốt lắm, không sao chứ?” 

Mạc Thiên Nam nhìn sắc mặt tái nhợt của Lưu Minh, quan tâm hỏi han. 

“Không sao đâu, vừa rồi cháu dùng máu ngón giữa làm thuốc, có chút mệt mỏi”. 

Lưu Minh khoát tay áo nói. 

“Máu ngón tay giữa sao?” 

Sắc mặt Mạc Thiên Nam biến sắc, mặc dù ông ta không phải người trong giới Âm dương, nhưng ông ta cũng rất hứng thú với mấy thứ này, nên sẽ hiểu máu ở ngón tay giữa quan trọng thế nào. 

“Không sao, cháu nghỉ ngơi tầm một tháng sẽ khỏe lại thôi”. 

Lưu Minh khoát tay áo nói. 

“Này, tiểu thần côn, sao anh còn chưa đi. Cũng muộn rồi, chúng tôi không tính giữ anh lại ăn cơm tối đâu”. 

Sau khi tắm rửa xong, Mạc Liên Y thay một bộ váy dài màu trắng hoa trông giản dị, vừa nhìn thấy Lưu Minh vẫn còn ở trong nhà mình liền lập tức ra lệnh đuổi khách. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK