Thực ra, anh ta chỉ thỉnh thoảng đến vài lần thôi.Vì đồ ăn ở đây quá mắc, ai cũng tiêu ít nhất 10 ngàn tệ. Tuy anh ta cũng có chút của cải, nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy.
Hiển nhiên đây cũng là lần đầu Trương Quyên đến một nơi như này nên có hơi dè dặt.
Hạ Chi thì đỡ hơn một chút, đến chỗ nào đều là dáng vẻ bình tĩnh không màng danh lợi.
"Nơi này nhìn đúng là không tệ, không ngờ lại có thể nhìn thấy chữ viết tay của ông lão kia!"
Lưu Minh cũng ngắm nhìn xung quanh, không nhịn được gật đầu khen.
"Hừ, đúng là biết giả vờ giả vịt ghê. E rằng cả đời anh cũng chưa đến nơi như này lần nào quá!"
Liêm Sa Sa không kiềm được lẩm bẩm.
Chỉ một lát sau, nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đã bưng lên rất nhiều món đầy đủ màu sắc và hương vị.
Có rất nhiều món mà mọi người ở đây đừng nói ăn qua, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp.
"Nhân viên phục vụ, chuyện này là sao, chúng tôi rõ ràng vẫn chưa gọi món mà!"
Khi Vương Nhất Minh nhìn thấy đồ ăn thì khuôn mặt không khỏi giật giật. Anh ta từng thấy chúng trên menu, mỗi món đều trên sáu số không. Mà trên bàn đã bày hơn 20 món.
"Thưa anh, phòng này của anh là phòng sang nhất trong nhà hàng chúng tôi, hoàn toàn không cần gọi món. Mỗi món đều là được định sẵn".
Nữ nhân viên phục vụ cười một cách hết sức chuyên nghiệp nói.
Câu ấy khiến Vương Nhất Minh nghe mà suýt nữa ngất xỉu, không kiềm được sờ thẻ trong túi. Hình như mấy cái thẻ đó cộng lại cũng không đủ để trả bữa cơm này.
"À đúng rồi thưa anh, xin hỏi anh muốn mở chai rượu nào? Chỗ chúng tôi có Lafite 91 năm và Latou 92 năm!"
Nữ nhân viên phục vụ ngó Lưu Minh, lại hỏi.
"Cho hai chai Lafite đi!"
Lưu Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
Thực ra anh không thích uống rượu vang, cảm thấy nó chỉ là nước uống có màu. Có điều, hôm nay vì hố Vương Nhất Minh nên cũng chỉ đành cố nhịn vậy.
"Hay là không cần rượu vang đâu, lát nữa tôi còn phải lái xe nữa".
Vương Nhất Minh vội vàng cản lại, bàn đồ ăn này thôi mình đã không mời nổi rồi chứ đừng nói là hai chai rượu vang.
"Anh không uống, nhưng chúng tôi uống!"
Lưu Minh liếc Vương Nhất Minh, cười khẩy nói: "Sao? Hay là ông chủ Vương không có tiền để trả chút rượu cho chúng tôi uống?"
"Sao, sao có thể chứ!"