Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Liễu Băng Thanh giơ điện thoại trong tay lên, trên điện thoại là một tấm ảnh tự sướng góc độ vừa hay chụp cả hai người vào trong đó, chỉ có điều động tác của hai người không được đàng hoàng lắm.

 

“Có bức ảnh này, tôi nhốt anh mười ngày nửa tháng, chắc chắn không vấn đề”.

 

Liễu Băng Thanh ra vẻ gian trá đắc ý, không nhịn được cười nói.

 

Đây là một âm mưu trắng trợn, nhưng Lưu Minh lại không có cách nào.

 

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

 

“Ha ha, đương nhiên bản cô nương muốn tố cáo anh”.

 

Liễu Băng Thanh tỏ vẻ mặt đắc ý, bây giờ điểm yếu của Lưu Minh đã nằm trong tay mình, anh còn không phải ngoan ngoãn nghe lời mình ư?

 

“Đừng, đừng, Băng Băng, chúng ta có gì từ từ nói, có yêu cầu gì cô cứ nói, dù sao chúng ta đã từng cùng chiến đấu đêm đó”.

 

Lưu Minh vội vàng nhận thua đầu hàng, anh không muốn phải ở trong nhà giam.

 

Nghe sư phụ lão bất tử nói, có một số người bị nhốt lâu năm, đói khát đến mức có hứng thú với cả đàn ông.

 

Nghĩ đến đây, anh không nhịn được hậu môn thắt lại.

 

“Tên nhóc này, thật thú vị, rất rốt!”

 

Cảnh sát già đang lái xe không nhịn được cười nói.

 

Tuy ông ta không biết rốt cuộc Liễu Băng Thanh và Lưu Minh đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao làm việc dưới quyền Liễu Băng Thanh ba năm, ông ta cũng cảm thấy ánh mắt Liễu Băng Thanh nhìn tên nhóc này không bình thường.

 

“Đội trưởng Liễu, hai người ở phía sau thả thính ve vãn nhau, có nghĩ đến cảm nhận của con rùa độc thân tôi không!”

 

Một cảnh sát trẻ khác cũng không nhịn được nổi hứng.

 

“Người anh em, con rùa độc thân như cậu là thế nào?”

 

“Cẩu độc thân tầm tuổi như tôi đã không gọi là cẩu nữa, cùng lắm cẩu có thể sống hơn mười năm, năm nay tôi đã hơn hai mươi rồi, cẩu thì không sống được đến nhiều tuổi như vậy, không gọi là rùa thì gọi là gì!”

 

Cảnh sát trẻ cười nói.

 

“Hai đồng nghiệp của cô thật thú vị!”

 

Lưu Minh cười nói.

 

“Nghiêm túc đi, bớt ở đó cười đùa cợt nhả đi! Nói đi, chuyện sàm sỡ tôi rốt cuộc phải xử lý thế nào?”

 

Liễu Băng Thanh trừng mắt nói.

 

“Ấy, cô nói phải làm thế nào?”

 

“Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng anh thêm wechat của tôi trước đi, cho tôi số điện thoại của anh, khi nào tôi tìm anh, anh phải bảo đảm gọi lúc nào có mặt lúc đó, nếu không tôi chắc chắn sẽ cho anh vào nhà giam mười ngày nửa tháng!”

 

Liễu Băng Thanh nói.

 

Lưu Minh bất lực, chỉ đành làm theo.

 

Thêm wechat xong, để lại số điện thoại xong, Liễu Băng Thanh mới hài lòng gật đầu, bảo cảnh sát già dừng xe bên đường.

 

“Được rồi, bây giờ không có chuyện gì nữa, anh có thể đi rồi!”

 

Liễu Băng Thanh chỉ ra cửa xe nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK